Phần 21Có lẽ Trúc Hiền rủ Trần Nghiêm đi đâu đó , cô nghe tiếng anh vọng xuống : - Cám ơn em đã nhớ sinh nhật anh . Nhưng anh chỉ có thể dừng lại ở sự cám ơn mà thôi . - Em thật tình muốn có một buổi ở bên anh . Anh có biết em chờ bao lâu rồi không ? Mấy lần trước anh có thể từ chối , nhưng đây là sinh nhật anh … Trần Nghiêm ngắt lời : - Với anh, nó cũng không khác hơn ngày thường , và anh muốn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một thời ta đuổi bóng - Phần 21 Phần 21Có lẽ Trúc Hiền rủ Trần Nghiêm đi đâu đó , cô nghe tiếng anh vọng xuống :- Cám ơn em đã nhớ sinh nhật anh . Nhưng anh chỉ có thể dừng lại ở sự cám ơn màthôi .- Em thật tình muốn có một buổi ở bên anh . Anh có biết em chờ bao lâu rồi không ?Mấy lần trước anh có thể từ chối , nhưng đây là sinh nhật anh …Trần Nghiêm ngắt lời :- Với anh, nó cũng không khác hơn ngày thường , và anh muốn từ đây về sau , em đừngphí thời gian cho anh nữa .- Nói chính xác là anh không muốn phí thời gian cho em . Em không ngờ anh hận emnhư vậy .Giọng Trần Nghiêm nhẹ nhàng pha một chút thương hại :- Em đừng quan trọng hóa vấn đề như vậy . Thật ra , chúng ta chia tay nhau rất nhẹnhàng . Anh không để tâm hận thù hay cảm nghĩ gì đó tương tự . Đừng vương vít vềanh nữa .Hình như Trúc Hiền bắt đầu khóc . Quý Phi nghe tiếng cô ta sụt sịt :- Nhưng em thì không thể , anh có biết em đã đau đớn tới mức nào không ? Khi mấtanh rồi , em nhận ra em yêu anh nhiều hơn em tưởng .- Nếu có , thì đó là bất hạnh cho em .- Em xin anh , đừng thử thách em thêm nữa . Em đã đau khổ lắm rồi .Giọng Trần Nghiêm gần như bình thản :- Anh không thử thách . Hãy hiểu đúng ý anh . Với anh , đó chỉ là một tình cảm tốtđẹp , chưa đến nổi làm anh phải đau khổ . Và nó đã qua rồi , anh không thể khơi nó lại. Hiểu như vậy , em sẽ có quyết định sáng suốt hơn .- Chẳng lẽ anh chưa hề yêu em ? Hay anh cố chấp ?- Anh chẳng đủ sức cố chấp , nếu anh đã từng yêu điên đảo . Hãy nhìn vào sự thậtTrúc Hiền ạ . Rằng anh đã có ý định tìm hiểu , chứ chưa bao giờ nói yêu em .- Anh là người như vậy đó sao ? Nếu biết anh không yêu em , em đã không từ chối anhta .Không hiểu Trần Nghiêm đang nghĩ gì , anh cứ im lặng khá lâu , rồi nói bằng giọnghòa nhã :- Có lẽ em không nên ảo tưởng về Thiên Vũ . Hãy tìm hiểu tình cảm chân thật của anhta . Tìm hiểu xem anh ta còn tấn công cô gái nào khác không .Tim Quý Phi như ngừng đập khi nghe câu đó . Cô không hiểu có phải Trần Nghiêmmuốn ám chỉ cô , vì anh đã thấy Thiên Vũ tán tỉnh cô ra sao . Anh muốn ám chỉ cô hayngười nào khác nữa ? Giá mà anh nói thẳng điều đó ra .Nhưng hình như Trúc Hiền không quan tâm chuyện đó , cô nói một cách dửng dưng .- Em nói để mà nói , chứ thật sự em đã quên anh ta rồi . Em xin anh , ai cũng có nhữngphút sai lầm . Anh là người vị tha , đừng hành hạ em nữa .Trần Nghiêm trầm giọng :- Anh đã nói rất nhiều lần , nhưng hình như em không nhận thức được . Có lẽ anhphải nói thẳng , em hãy tỉnh táo lại đi . Một chút cảm mến không có nghĩa là tất cả đâu.- Anh bảo anh không yêu em . Nhưng những gì anh đã làm cho em thì sao ? Chẳng lẽanh đểu tới mức như vậy ? Anh đã đeo đuổi đến nổi gia đình em đã tưởng anh tiến tớihôn nhân với em .- Rất tiếc là có dự hiểu lầm như vậy . Thật lòng , anh cũng mong tình cảm sẽ pháttriển tốt đẹp . Nhưng nó đã không như anh nghĩ .Cả hai im lặng khá lâu . Quý Phi nghĩ là họ đã chấm dứt câu chuyện . Cô định đi xuốngthì chợt giọng Trần Nghiêm vang lên :- Anh đã nghĩ về một người khác , anh nói điều này vì muốn giúp em dừng lại . Đừngchờ đợi gì ở anh nữa .Trúc Hiền gần như kêu lên hãi hùng :- Vậy là em đã đón trúng . Có phải người đó là Quý Phi không ?Tim Quý Phi như ngừng đập , cô bước lên một bước nữa để nghe cho rõ . Nhưng TrầnNghiêm đã làm cô thất vọng , khi anh nói một cách dửng dưng :- Đừng tìm hiểu làm gì , và cũng đừng quan tâm chuyện của anh nữa .Nhưng Trúc Hiền vẫn nói một cách tuyệt vọng :- Có phải là Quý Phi không , anh nói đi .- Anh không thích và cũng không muốn ai biết nhiều về mình . Hãy giữ một khoảngcách để còn tôn trọng nhau Trúc Hiền ạ .- Nhưng …- Em về đi , tối rồi đó Trúc Hiền .Quý Phi vội đi nhanh xuống cầu thang . Rất may là không còn ai ở tầng trên . Cô cócảm giác vừa tự xấu hổ , vừa sợ bị hai người phát hiện mình ở đây .Xui cho Quý Phi , gần xuống đất thì giày của cô bị đứt quai . Cô ngồi xuống tháo nóra . Chưa tháo xong chiếc bên kia thì có tiếng chân đi xuống . Cô hoảng hồn ngẩng lênnhìn .Trúc Hiền đang thẩn thờ đi xuống , vẻ mặt buồn như gom cả mùa thu . Xuống gầnchỗ Quý Phi , cô dừng lại như ngạc nhiên , rồi nhìn đôi giày trên tay Quý Phi , cô hỏi :- Giày của chị Phi sao vậy ?- Lúc nãy tự nhiên bị đứt quai , mình định chờ Trúc Hiền xuống đi mua đôi khác giùmmình .Trúc Hiền thẩn thờ đến mức không nhận ra lời nói dối của Quý Phi , cô lẳng lặng gậtđầu :- Ở đây chờ mình đi , mình ra ngoài kia mua cho .- Để mình ra cổng chờ , Hiền khỏi trở về .-Ừ.Nói xong , Trúc Hiền bỏ đi nhanh . Quý Phi có cảm tưởng Trúc Hiền muốn tránhmình . Đến giờ , cô mới nhận ra mình có cô bạn không đơn giản .Tại sao Trúc Hiền nghĩ Trần Nghiêm thích cô ? Và đã nghĩ như vậy , mà cô nàngkhông hề hé môi nói với cô . Thật ra , xung quanh mình , có lẽ Hạ Lan là nguời dễhiểu nhất .***Quý Phi lái xe vào sân , rồi hối hả đi vào phòng khách . Tối nay , bỗng nhiên , mẹ gọicô về . Lúc đó , cô đang ngồi xem ti vi với Hạ Lan . Và ...