Danh mục

Một thời ta đuổi bóng - Phần 22

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 47.00 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quý Phi bịt tai lại : - Thôi , anh đừng có nói nữa . - Đừng né tránh sự thật . Cô hãy nhìn thẳng vào vấn đề , rằng đã từ lâu mẹ cô giữ sự yên ấm vì cô . Và tôi dám chắc bà chỉ chờ cơ hội để bứt phá tất cả . Cô chỉ vô tình tạo điều kiện cho nó đến sớm thôi . Quý Phi chịu không nổi nữa , cô bật khóc : - Thà mẹ đừng sinh ra tôi , hoặc cứ để tôi lớn lên không có cha như...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một thời ta đuổi bóng - Phần 22 Phần 22Quý Phi bịt tai lại :- Thôi , anh đừng có nói nữa .- Đừng né tránh sự thật . Cô hãy nhìn thẳng vào vấn đề , rằng đã từ lâu mẹ cô giữ sựyên ấm vì cô . Và tôi dám chắc bà chỉ chờ cơ hội để bứt phá tất cả . Cô chỉ vô tình tạođiều kiện cho nó đến sớm thôi .Quý Phi chịu không nổi nữa , cô bật khóc :- Thà mẹ đừng sinh ra tôi , hoặc cứ để tôi lớn lên không có cha như anh , như thế tôiđỡ khổ hơn .- Đừng so sánh như vậy . Chắc gì quãng đời đó , cô không thấy thiệt thòi . Cũng nhưtuổi thơ của tôi vậy . Lúc nào cũng mặc cảm , cũng muốn có một người cha . Cô phảibiết cám ơn mẹ cô .- Cám ơn vì đã cho tôi tuổi thơ suôn sẻ phải không ?Trần Nghiêm lẳng lặng gật đầu . Đôi mắt vẫn không ngừng quan sát những cử độngnhỏ của cô .Quý Phi chùi mắt . Khuôn mặt vẫn buồn ủ dột . Cô nói trong tiếng thở dài ngậm ngùi :- Mẹ đã nghĩ như vậy . Sao mẹ không làm cho đến cùng , sao không chọn cách thathứ , có phải mọi việc sẽ dễ dàng hơn không .- Mỗi người có cách suy nghĩ khác nhau . Cô không thể muốn mẹ cô phải nghĩ giốngcô .- Tôi biết vậy lắm , và có muốn cũng không được .- Cô nên nghĩ cho mẹ cô một chút . Hãy để bà ấy chọn cách sống của bà ấy , cô lớn rồi, đừng chăm bẳm vào mẹ nữa .Quý Phi khẽ hít mủi :- Tôi có đòi hỏi gì đâu .- Không đòi hỏi thì đừng như vậy nữa . Cứ sống bình thường như không có chuyện gìxảy ra . Rồi cô sẽ thấy , không có ba mẹ đầy đủ , không phải là cái gì ghê gớm lắmđâu .- Tôi không nghĩ như vậy đâu .- Nếu bây giờ cô có chồng , cô sẽ không cần đến ba mẹ nữa . Ở tuổi cô , không aisống lệ thuộc tinh thần vào cha mẹ như vậy đâu .Quý Phi không trả lời . Trần Nghiêm cũng không nói chuyện nữa . Không khí im lặngkéo dài hơi lâu . Và hình như anh cũng chưa có ý định về . Điều đó làm Quý Phi hơilạ , cô lại lên tiếng :- Anh đến có chuyện gì không ?- Có , và tôi đã nói rồi .- Anh tìm tôi chỉ để nói chuyện đó thôi à ?- Hiện giờ thì chỉ có vậy , nếu cô không gây thêm chuyện gì khác .Quý Phi lấp tức phản đối :- Đây là chuyện riêng của tôi , không dính dáng gì đến công ty , tôi không bắt anh phảixử gì đấy .- Cô nhạy cảm quá nhỉ , trong khi tôi hoàn toàn không ám chỉ gì cả .- Tôi muốn biết , tại sao anh đến đây , tại sao anh nói với tôi chuyện này ?Trần Nghiêm có vẻ không muốn trả lời , anh nói qua chuyện khác :- Đừng nên để chuyện cá nhân của mình ảnh hưởng đến người khác , cô nghỉ làm thìTrúc Hiền phải làm thêm ca của cô . Thời gian ngắn thì không sao , nhưng kéo dài thìkhó khăn cho cổ lắm .Anh ta có vẻ nóng ruột cho Trúc Hiền . Thì ra là vậy . Mình cứ tưởng anh ta tốt bụngvới mình . Lâu nay , mình quên bẵng là trước kia anh ta ghét mình . Tự nhiên Quý Philạnh lùng :- Tôi sẽ có cách bù đắp , anh không phải lo lắng . Chúng tôi là bạn mà .Trần Nghiêm nhìn cô hơi lâu , rồi nói chậm rãi :- Cô bù đắp thế nào đi nữa , thì đó là chuyện riêng của cô . Cô đừng để ảnh hưởngđến công việc .Quý Phi lầm bầm :- Tôi biết rồi . Không chừng chiều nay tôi sẽ đi làm đấy .Trần Nghiêm chợt rút trong áo ra một hộp gì đó , đặt lên bàn :- Mẹ tôi gởi cô cái này .Quý Phi nhìn nhìn , rồi nói một cách cảm động :- Cho tôi gởi lời cám ơn dì Chi .- Đừng có nói năng khách sáo vậy .- Thế chẳng lẽ tôi làm thinh ?- Nhiều lúc như vậy lại hay hơn .Anh ngừng lại một chút , rồi nói thêm :- Đây là loại thuốc bắc . Nó có tác dụng an thần và chống suy nhược , mẹ tôi có ghicách dùng trong đó , đừng nên bỏ .Quý Phi buộc miệng :- Nhưng tôi đâu có bệnh hoạn gì .Trần Nghiêm không trả lời . Không hiểu anh phật lòng vì cách lơ đãng của cô , haykhông quan tâm đến chuyện bà Chi cho Quý Phi cái gì . Anh luôn chỉ nói những chuyệncần nói . Và nếu như bây giờ có không hài lòng cô , anh cũng không nói ra .Quý Phi nghĩ Trần Nghiêm đang bực vì nhiệt tình của mẹ anh lại bị cô đối lại mộtcách thờ ơ . Cô bèn nói như thanh minh :- Không phải tôi không quý , nhưng tại tôi bất ngờ quá , không ngờ dì Chi lại lo cho tôithế . Tôi hiểu hết đấy .- Cô nghĩ cái gì mà lo thanh minh ?Quý Phi hơi lúng túng . Cô chưa biết nói gì sửa lại thì Trần Nghiêm đã đứng lên :- Tôi phải về công ty , cô vào nghĩ tiếp đi .- Cám ơn dì Chi đã gởi quà cho tôi .Cô đứng dậy tiễn Trần Nghiêm . Ra đến cửa cô chợt buộc miệng :- Cuối cùng ba tôi đã nhà tan cửa nát , coi như là đã trả giá , anh có còn thấy hận ba tôikhông ?Trần Nghiêm dừng hẳn lại , nhìn cô chăm chăm :- Vào lúc này , cô còn quan tâm chuyện đó sao ?- Quan tâm chứ , vì tôi …Nhưng cô chưa nói hết câu đã dừng lại , vì thấy Thiên Vũ đi lên . Anh ta cầm hộp quàrất to , và trong khi đi lên những bậc thang cuối cùng , anh ta nhìn Quý Phi đăm đăm .Quý Phi ngỡ ngàng nhìn lại anh ta . Bẵng đi một thời gian không thấy anh ta đến , bâygiờ lại đột ngột xuất hiện như thế , không hiểu anh ta muốn gì .Lên đến cửa , Thiên Vũ nhìn thoáng qua Trần Nghiêm . Rõ ràng anh ta không ưa ,nhưng vẫn cười mềm mỏng :- Lại gặp anh ở đây , xin chào .Tự nhiên Quý Phi nhớ lại cái lần n ...

Tài liệu được xem nhiều: