Danh mục

Một thời ta đuổi bóng - Phần 25

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 56.50 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trần Nghiêm lắc đầu , giọng cứng rắn : - Không được . - Sao lại không được , tối nay … tối nay , tôi buồn lắm , anh biết không ? Không có chị ấy , tôi sẽ càng cô đơn hơn . Trần Nghiêm không trả lời , anh lặng lẽ rẽ qua một con đường khác , rồi dừng lại trước một quán cà phê . Quý Phi nhìn vào quán , rồi quay qua nhìn anh . Cô chưa kịp hỏi thì anh lên tiếng :
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một thời ta đuổi bóng - Phần 25 Phần 25Trần Nghiêm lắc đầu , giọng cứng rắn :- Không được .- Sao lại không được , tối nay … tối nay , tôi buồn lắm , anh biết không ? Không có chịấy , tôi sẽ càng cô đơn hơn .Trần Nghiêm không trả lời , anh lặng lẽ rẽ qua một con đường khác , rồi dừng lạitrước một quán cà phê . Quý Phi nhìn vào quán , rồi quay qua nhìn anh . Cô chưa kịphỏi thì anh lên tiếng :- Vào đây nói chuyện , hết buồn rồi thì về nhà , đừng đi đâu nữa cả .Anh xuống xe , đi vòng qua bên Quý Phi , cô vẫn ngồi yên một cách thụ động . Buồnchán , anh bèn mở cửa , chìa tay ra :- Xuống xe đi .Quý Phi lưỡng lự đặt tay vào tay Trần Nghiêm , và trong lúc này , cái nắm tay của anhnhư nâng đỡ , làm cho cô thấy bên cạnh mình còn có một người chia sẽ . Hơn cả sựyên ổn nếu có Hạ Lan .Đứng trong thang máy , Trần Nghiêm quay lại phía đối diện , nhìn cô một cách tìnhcảm hơn. Cái nhìn mà trước đây , Quý Phi chưa bao giờ thấy Và mặc dù đang buồn ,cô vẫn nhớ lại ánh mắt lạnh lùng đầy ác cảm trước kia . Bất giác , cô hơi lùi lại .Trần Nghiêm vẫn không rời mắt khỏi cô :- Cô làm sao vậy ?Quý Phi lắc đầu không trả lời . Nhìn thấy thang máy mở cửa , cô bèn bước ra trước .Trần Nghiêm bỏ qua cử chỉ tránh né đó , anh ra hiệu cho cô rẽ về bên phải :- Đi lối này sẽ lên sân thượng đó . Cô đã tới đây lần nào chưa ?- Chưa .Trần Nghiêm không hỏi nữa , anh đưa Quý Phi len lõi qua dãy bàn . Đến một bàn trốngở phía trong góc tường . Thấy cô nhìn quanh . Anh nói như giải thích :- Nếu còn bàn ở phía ngoài , cô có thể nhìn xuống đường , cũng hay lắm . Cô uống gì ?- Cà phê đen .- Sao ?- Tôi muốn uống cà phê .Trần Nghiêm lắc đầu :- Giờ này uống cà phê , cô sẽ thức suốt đêm , dù sao sáng mai cô vẫn phải đi làm .Và anh gọi cho Quý Phi ly cam vắt , còn mình thì một phin cà phê .Gọi nước xong , anh xoay người hẳn về phía cô . Trở lại câu chuyện lúc nãy :- Rồi cô định sẽ thế nào nữa ?- Anh muốn hỏi chuyện của nhà tôi ?Trần Nghiêm nhìn cô , im lặng gật đầu . Cô chợt nhìn tránh đi chỗ khác .- Có lẽ tôi sẽ sống một mình .- Cô muốn né tránh hạnh phúc của mẹ cô ?- Tôi ích kỷ phải không ?- Tôi không cho đó là ích kỷ , nhưng thay vì như vậy , sao không về nhà ba cô ?Quý Phi cười tư lự :- Tôi muốn cả ba và mẹ đều không vướng bận tôi . Ba tôi … ba tôi sẽ có …Nói đến đó , cô im bặt . Hiểu ra mình không nên nói chuyện đó trước mặt TrầnNghiêm . Nhưng anh thản nhiên :- Cô nghĩ ba cô sẽ trở lại tìm mẹ tôi ?Quý Phi quay chỗ khác để tránh phải trả lời . Và thật đột ngột , Trần Nghiêm kéo mặtcô lại :- Cứ nhìn thẳng vấn đề , đừng né tránh như vậy .Quý Phi miễn cưỡng ngước lên nhìn anh , nhưng rồi cô lại nhìn xuống :- Đừng nói chuyện đó . Tôi không muốn phải … tôi không muốn xen vào chuyệnngười lớn . Nhất là phải nói chuyện này với anh . Thôi đi .Trần Nghiêm im lặng lấy thuốc ra hút . Nhìn anh có vẻ khó hiểu , nhất là khi nhắc đếnông Huỳnh .Quý Phi chống cằm nhìn xuống ly nước , vẻ mặt đăm chiêu :- Lúc nãy khi đi một mình ngoài đường , tôi lại có ý nghĩ hối hận . Nếu tôi nghe lời anhtừ lúc đầu … Và nếu tôi nghĩ làm từ lúc đầu , có lẽ bây giờ tôi vẫn sống yên ổn .Trần Nghiêm cười nhếch môi :- Chuyện gì đã qua thì đừng nên hối hận , tôi ngạc nhiên là đến lúc này cô vẫn khôngnhận ra .Quý Phi hơi ngước lên :- Nhận ra cái gì ?- Cho dù cô không biết , cho dù cô không làm điều gì , thì rồi mẹ cô cũng sẽ bức phá .Chuyện phát hiện cô qua lại với mẹ tôi chỉ là một lý do nhỏ . Không có nó , mẹ cô vẫnsẽ cứ ly dị . Bởi vì người vợ ông ấy đã chết .Im lặng giây lát , anh nhận xét :- Tôi nghĩ cô đã trưởng thành hơn , thế mà cô cứ vẫn mãi là một đứa bé .Quý Phi hơi giận , cô bèn lặng thinh để trả lời . Cử chỉ đó không hề làm Trần Nghiêmhối hận . Giọng anh vẫn thản nhiên :- Cô nên đến với ba cô đi . Như vậy vẫn hay hơn là có một mình .- Tôi muốn đến với chị Lan .- Chị ấy không phải là người trong gia đình cô . Tôi thấy cô vẫn còn cần cha mẹ lắm ,không giống như những người cùng trang lứa với cô .- Thôi , đừng nói chuyện đó nữa .- Và cô cũng không nên né tránh sự thật .Quý Phi chống cằm nhìn xuống ly nước , lặng lẽ nghĩ về hoàn cảnh của mình . Lúcnày , người cô cần là Hạ Lan . Nhưng Trần Nghiêm lại bảo cô đến sống với ba cô . Côbiết anh luôn làm những chuyện đúng . Và vì vậy cô trở nên phân vân .Bỗng nhiên cô thèm được chúi vào lòng Trần Nghiêm , được nghe anh an ủi và bảorằng cô không mất mát gì cả . Rằng cô vẫn rất yên ổn như cuộc sống không có gì thayđổi .Nhưng Trần Nghiêm không phải mẫu người tình cảm để có những cử chỉ dịu dàngđó . Anh chỉ tác động đến lý trí của cô . Bắt cô phải mạnh nẽ , trong khi lúc này côthật yếu đuối .Tại sao cô lại yêu mãi con người lạnh lùng như tảng băng này chứ ?Quý Phi ngồi suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác . Trần Nghiêm cũng im lặnghút thuốc . Tối nay , Quý Phi đang buồn , nếu không có tâm trạng bất ổn , hẳn cô sẽ cóthể nhận ra vẻ khác biệt ở anh .Chợt cô đưa mắt nhìn qua bàn bên trái , ...

Tài liệu được xem nhiều: