Thông tin tài liệu:
Giờ thì nó ước người con trai ấy đã không xuất hiện hoặc nó ước nó không hề biết đến sự tồn tại của người đó… đúng ra thì hai điều ước ấy giống nhau… Nó luôn nghĩ nó chỉ cần một tình yêu đơn giản và sự thật nó đã chọn một tình yêu đơn giản : nó thấy nó an toàn và được che chở khi ở bên Khanh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một tình yêu Một tình yêuGiờ thì nó ước người con trai ấy đã không xuất hiện hoặc nó ước nó khônghề biết đến sự tồn tại của người đó… đúng ra thì hai điều ước ấy giốngnhau…Nó luôn nghĩ nó chỉ cần một tình yêu đơn giản và sự thật nó đã chọn mộttình yêu đơn giản : nó thấy nó an toàn và được che chở khi ở bên Khanh.Khanh ấm áp, ân cần, và chân thành. Cái cảm giác được Khanh cầm chặtbàn tay cùng bước đi trên những con đường rất dài thật sự rất bình yên. Nỗinhớ về những ngày mùa đông rất lạnh trong Giang là những buổi tối haingười cũng đi dạo: tay Khanh nắm tay Giang đặt trong túi áo khoác, Khanhhay hỏi:- Tay này ấm chưa?- ấm rồi! Nhưng sao?- Em đưa tay kia đây, phải ấm cả hai tay chứ!Ngay từ ngày đầu yêu nhau cách đây hơn một năm Khanh đã luôn dịu dàngvới Giang như thế! Trong khi mấy con bạn cứ than phiền, kể lể với Giangnhững khi bọn nó cãi nhau, giận nhau với người ấy như cơm bữa thì Giangvà Khanh chẳng mấy khi cãi cọ hay giận nhau. Bọn bạn nói tình cảm của haiđứa nó có vấn đề, chẳng lẽ lại chẳng bất đồng bao giờ? Đôi lúc Giang cũnghay suy nghĩ về điều đó nhưng thật ra thì với tính cách của Khanh thì chuyệnđó chẳng có gì khó hiểu: Khanh luôn biết cách nhường nhịn Giang, trongnhững lần nói chuyện mà khác nhau về cách suy nghĩ Khanh luôn biết cáchchuyển sang một chủ đề khác trước khi cuộc tranh luận trở nên gay gắt,chẳng khi nào Khanh bắt Giang phải làm một điều gì mà Giang không muốn… nhưng đồng nghĩa với điều đó, Giang cũng hiểu rằng mình cũng khôngnên bắt Khanh làm điều gì Khanh không muốn… hầu hết những gì hai ngườilàm khi ở cạnh nhau là những gì cả hai cùng “không ghét”… có lẽ cũng vìthế mà tình yêu của Khanh và Giang rất êm đềm… không có giận dỗi…không có cãi vã… tất nhiên , cũng chẳng có nước mắt…Lẽ ra mọi chuyện cứ nên tiếp diễn như thế, có một người yêu mình và mìnhcũng yêu người đó… và một kết thúc có hậu cho một tình yêu – một hạnhphúc giản đơn. Nhưng người đó đã xuất hiện và Giang biết rằng có điều gìđó trong Giang đang thay đổi…Có những sự gặp gỡ tạo nên từ định mệnh……………….** *- Này! Cậu có muốn ăn nhãn không? Lại đây đi!Nghe thấy tiếng gọi, Giang ngó quanh xem người ấy gọi ai. Chẳng có aingoài Giang ở giữa sân kí túc xá cả, màn hình điện thoại chỉ 23h55 rồi.- Mau lại đây đi, đứng đó ngó ngang ngó dọc làm gì?Nhìn về phía phát ra tiếng gọi, Giang giật mình thấy một đứa con trai đangchót vót trên cây nhãn to nhất kí túc xá. Tò mò, Giang tiến đến dưới gốc cây.- Giờ này, cậu làm gì trên đó vậy?- Bắt lấy!Đứa con trai không trả lời câu hỏi của Giang mà thả ngay xuống cho Giangmột chùm nhãn, hơi bất ngờ nhưng theo phản xạ Giang đón gọn chùm nhãntrong tay. Giang ngó quanh, vì sợ có người bắt gặp:- Cậu có xuống ngay không mấy chú quản lý bắt gặp đấy!Dưới ánh trăng và ánh đèn gần đó, Giang nhìn thấy người con trai kia mỉmcười và từ từ trèo xuống. Có cơn gió thổi mạnh, Giang nhìn cái dáng trèoxuống có vẻ không vững mà thấy lo lo nhưng rồi cũng thở phào khi cậu tađặt chân xuống đất.- Cậu ăn nhãn đi! Nhìn tớ làm gì?- Sao cậu lại đi bẻ nhãn lúc nửa đêm thế này? Không sợ bị phạt à?- Quản lý ngủ hết rồi, muộn thế này mà cậu vẫn không bị khóa ngoài cổngà?- Không, chú gác cổng dễ tính chẳng bao giờ bắt sinh viên ngủ ngoài đườngđâu.Cậu con trai mỉm cười nói:- Thôi lên phòng nào, nhà mấy?- Nhà 1.- Cùng đường… mà… cậu đi từ từ được không hả?- Sao vậy!- Tớ say … mà say thì không đi nhanh được!- Thật à? Vẫn bẻ nhãn được đấy thôi!- Cái đó là bản năng sinh tồn.- Đúng là không say không thể điên rồ đến mức trèo lên cây bẻ nhãn lúc nửađêm được.- Haha! Đúng rồi đấy! Đọc số điện thoại của cậu đi!- Làm gì?- Để xem đến mai khi ngủ dậy có nhớ nổi không.- Chắc chắn là không!- Cứ đọc đi, chưa đọc sao biết nhớ hay không!- 0977******!- 0977******!… ôi, cầu thang… cậu đi sau tớ nhé!- ………- Tớ mà ngã còn có người đỡ chứ!Giang đi sau cậu ta vài bậc cầu thang, cậu ta vịn vào tay vịn và đi lên, dángđi hơi lảo đảo chứng tỏ cậu ta không nói dối. Đến tầng 3, cậu ta dừng lại vàngồi xuống bậc cầu thang.- Cậu sao thế!- Mệt, muốn dừng nghỉ một lúc thôi. Cậu ngồi xuống đây đi.- Không, tớ về phòng đây, phòng tớ ở tầng này rồi.Giang bước qua chỗ cậu ta ngồi và định về phòng nhưng bị cậu ta nắm cổtay giữ lại:- Để tớ ngồi đây mà về cậu không yên tâm được đâu. Ngồi xuống đi.- Cậu phiền thật.Giang đành ngồi xuống, rồi đưa chùm nhãn lúc nãy cho cậu con trai:- Trả cậu!- Hi, cho cậu mà. Trả công vì lo cho tớ- Ai lo chứ?- Không lo sẽ không ngồi đây! … có cái lá trên tóc cậu kìa, để tớ gỡ cho.Cậu ta đưa tay lên đầu Giang, gỡ nhẹ cái lá, Giang nhìn theo cái lá được gỡxuống thì bắt gặp ánh mắt của người bạn ấy. Tim Giang đập mạnh… Giangvà người ấy ở gần quá… cậu ta cũng nhìn Giang một thoáng rồi… chẳnghiểu sao thời gian như ngừng lại và cả hai lặng đi trong một nụ hôn bấtngờ… nụ hôn đủ dài… để khi nó kết thúc cả Giang và người ấy đều như vừathoát khỏi c ...