Mù Căng Chải sau mùa gặt - Thanh bình mà quyến rũHuyện Mù Căng Chải nằm dưới chân dãy núi Hoàng Liên Sơn, phía Bắc giáp Văn Bàn (Lào Cai), Nam giáp Mường La (Sơn La), Tây giáp Than Uyên (Lai Châu), Đông giáp Văn Chấn. Đây là một trong những huyện miền núi nghèo nhất Việt Nam, nhưng có nhiều ruộng bậc thang được xếp hạng di tích quốc gia và xếp hạng một trong nhưng nơi có ruộng bậc thang đẹp nhất châu Á. Đêm Mù Căng Chải Tôi hãy còn nhớ như in buổi tối nằm ngủ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mù Căng Chải sau mùa gặt - Thanh bình mà quyến rũMù Căng Chải sau mùa gặt - Thanh bình mà quyến rũHuyện Mù Căng Chải nằm dưới chân dãy núi Hoàng Liên Sơn, phía Bắc giáp Văn Bàn (LàoCai), Nam giáp Mường La (Sơn La), Tây giáp Than Uyên (Lai Châu), Đông giáp Văn Chấn. Đây là một trong những huyện miền núi nghèo nhất Việt Nam, nhưng có nhiều ruộng bậc thang được xếp hạng di tích quốc gia và xếp hạng một trong nhưng nơi có ruộng bậc thang đẹp nhất châu Á. Đêm Mù Căng Chải Tôi hãy còn nhớ như in buổi tối nằm ngủ tại Mù Căng Chải. Ngủ ở vùng cao đã nhiều, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên có cảm giác gần gũi với sự hoang sơ và đôi chút bí ẩn của một miền đất lạ ít được khai phá.Khi mở tung cánh cửa sổ phòng, trước mặt tôi là cả cánh đồng ruộng bậc thang. Ban ngày chúnglộng lẫy là thế, giờ đây chỉ còn một mảng tối kỳ bí đầy âm hưởng dội về, rồi âm ỉ đâu đây trênnhững vách núi cao nơi có tộc người Mông sống ở đó.Họ ở tít trên cao, lẩn giữa núi rừng và đá lạnh. Màn đêm đã đổ ụp xuống, tôi được cảnh báo rằng,không nên mở cửa sổ suốt đêm, bởi những con bọ thấy ánh đèn sẽ bay đến. Tự nhiên nhớ đến“Hóa thân” của Kafka, kể về anh chàng G. Samsa một ngày kia tỉnh giấc chợt thấy mình hóathành con bọ.Giấc ngủ đã trôi qua như thế - một đêm lạnh ở Mù Căng Chải, rất đỗi lạ lùng. Sáng sớm, khi cònnằm trong chăn, giữa tĩnh lặng, bỗng những âm thanh đâu đó vọng về. H ình như chúng từ núicao, giống tiếng tù và, tiếng mõ trâu... Mà cũng không hẳn, đó chỉ là những thanh âm mơ hồ,thang thảng mà âm u...Lén hé cánh cửa sổ, không nhìn thấy gì cả, ngoài trời vẫn rất tối. Chưa sáng hẳn. Chưa có ánhbình minh. Chỉ một màu của bóng tối với lấp ló những ánh lân tinh, tôi vội vã đóng ập cửa sổ lại.Và lại thiếp đi, trong khi cố lắng nghe những âm thanh mơ hồ từ một nơi xa và nghèo nhất nướcấy.Nấc thang vàngBuổi sáng náo nhiệt đã đến. Nhịp nhàng rộn rã ở một góc chợ nào đó, nhưng âm thầm và lặng lẽtừng bước chân vượt núi. Và trên núi đá kia, họ đang lao động. Họ đang hoạt động. Không aingưng nghỉ cả. Nhưng họ không quá vội vã tất bật và đầy lo âu trên khuôn mặt.Có lẽ, trên các thửa ruộng bậc thang kỳ lạ kia, là những khuôn mặt ngàn đời vẫn thế. Hiền lànhthật thà và hồn nhiên. Khi ánh nắng thu trải dài trên các triền núi, chúng tôi hân hoan ngắm cảnhvật xung quanh. Con mắt được thỏa thuê nhìn ngút ngàn những thửa ruộng bậc thang kế tiếpnhau, nằm trên thung lũng La Pán Tẩn, Chế Cu Nha và Zế Xu Phình. Ngút ngàn, mênh mông.Có lẽ duy nhất ở nơi này, ruộng bậc thang cũng bát ngát như biển khơi ngoài kia vậy. Cái kỳ vĩbao la ấy cùng với ánh sáng thiên nhiên làm cho con người như ngộp thở vì hạnh phúc được thụhưởng vẻ đẹp của tạo hóa. Nhất là với ánh nắng thu vàng rượi, dịu dàng. Sắc màu ruộng bậcthang thì khỏi nói rồi. Xanh vàng xen kẽ nhau, từng đường cong quyến rũ.Chúng đều đặn, uốn lượn, từng nấc từng nấc bám theo núi cao, như lẩn vào mây trắng mà lên tớitrời. Hít căng lồng ngực, hít vào thở ra, thật sâu. Mùi hương lúa, mùi của đồng ruộng của sựthoáng đãng và hơn nữa, không có mùi của sự toan tính bất an của đường phố thị thành...Đồng lúa gặt xongTôi còn nhớ họa sỹ Quách Đông Phương trong một lần trả lời phỏng vấn về cái Nhạt, có nói vềviệc tại sao anh thường đi vùng cao mỗi khi mùa lúa đã gặt xong: “Cái Nhạt đối với tôi đồngnghĩa với văn minh. Càng văn minh, càng nhạt.Họa sỹ Quách Đông Phương tâm sự, tôi sợ văn minh, nó có một sức hủy diệt văn hóa, mất vănhóa, và thế là ta sẽ nhạt (...) Người Mông và những người dân tộc khác ở vùng cao, phiên chợnào cũng chỉ ăn thắng cố, uống bát rượu ấy, mặc bộ quần áo ấy, đi chặng đường từ trên núixuống chợ... Chính ta, những người của đô thị đang tác động biến đổi họ chứ họ không hề nhạt...Bà con ở vùng cao biết khoảng tháng 9-10 anh em nhiếp ảnh lên ầm ầm, phòng đắt, phở đắt. Tôikhông lên vào thời gian đó. Bà con bảo: “Lúa chín đẹp thì chú không lên, giờ mới lên thì còn cáigì đâu”. Tôi cười: “Dạ không ạ, cháu lên không phải để chụp lúa ạ”. “Thế cậu lên để chụp gì?”- “Cháu chụp... rạ ạ!. Đấy câu chuyện như thế, làm sao chán, làm sao nhạt được.Vâng, với người đi vùng cao hàng chục năm nay, bao mùa, bao lần đi, quen từng số phận củangười dân vùng cao thì họa sĩ Quách hẳn có cái lý riêng của anh. Tôi chỉ biết rằng, mùa lúa nămnay, các nhà nghỉ, khách sạn quanh Tú Lệ, Mù Căng Chải đã cháy cạn phòng do khách từ khắpnơi đổ đến.Nhất là thời bây giờ, thời của máy ảnh kỹ thuật số, nên người ta ưa thích đi chụp ảnh ...