Danh mục

Mù tăm

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 252.14 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông Cầm xếp xong bộ quần áo cuối cùng vào túi xách thì gã xuất hiện: - Đi thật à? Gã hỏi, nửa ngần ngại nửa chia sẻ. Ông Cầm cúi xuống, kéo xoẹt cái fermeture rồi nhanh chóng khoác túi lên vai. Ông biết phút ấy ông không lờ gã đi là ông thua, là không bao giờ có thể bước chân ra khỏi cửa. Ngoài sân, bà vợ ông đang hứng nước tưới cây. Bà chỉ nhìn lướt ông một cái rồi cúi xuống chăm chú vào mấy chậu cây cảnh héo rũ. Ông Cầm gọi xe ôm,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mù tăm Mù tăm TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN ĐỨC TIẾNÔng Cầm xếp xong bộ quần áo cuối cùng vào túi xách thì gã xuất hiện:- Đi thật à?Gã hỏi, nửa ngần ngại nửa chia sẻ.Ông Cầm cúi xuống, kéo xoẹt cái fermeture rồi nhanh chóng khoác túi lên vai. Ông biếtphút ấy ông không lờ gã đi là ông thua, là không bao giờ có thể bước chân ra khỏi cửa.Ngoài sân, bà vợ ông đang hứng nước tưới cây. Bà chỉ nhìn lướt ông một cái rồi cúixuống chăm chú vào mấy chậu cây cảnh héo rũ. Ông Cầm gọi xe ôm, bảo chở thẳng rabến tàu cánh ngầm.Tàu cánh ngầm phi lên thành phố.Tới thành phố, lại xe ôm đèo ra sân bay.May quá! Vẫn còn kịp đặt vé đi chuyến gần nhất.Còn hơn tiếng đồng hồ nữa máy bay cất cánh. Khách ngồi trong phòng chờ ở cửa số 3 -cửa đi đảo Q - ngoài ông Cầm, mới có độc một bà già. Bà lão ôm khư khư bọc hành lýtrong lòng. Khi ông Cầm bước đến, còn cách bà những 5 chiếc ghế, đôi mắt bà đã lắcquắc bắn ra những tia sáng cảnh báo: “Này này ông kia, chớ có vượt qua giới hạn ấynhé”!Ông Cầm tảng lờ hạ cái túi trên vai xuống, ngồi ngả lưng, mắt lim dim.Gã đàn ông lại chập chờn hiện ra với vẻ miễn cưỡng:- Ở đâu cũng thế thôi ông ơi. Hay ông biết ở ngoài ấy có gì lạ lắm?Ông Cầm nín thinh. Không, ông cũng chẳng biết gì. Sáng ngủ dậy chui vào toilet làm vệsinh. Lúc lên nhà ngồi thừ ra ghế, đưa mắt nhìn một lượt khắp căn phòng quen thuộc. Cáibàn, cái ghế, cái máy tính, cái giường xếp để ngả lưng, bộ ấm chén pha trà, cuốn sách đọcdở cả tháng vẫn chưa xong… Tự nhiên thấy rời rã cả người. Tự nhiên muốn bỏ mặc tấtcả. Tự nhiên muốn đi. Đến một nơi nào thật xa thật khác. Vì lý do gì ông chẳng hiểu. Baonhiêu năm nay, bao giờ ông cũng có lý do chính đáng để cắt nghĩa cho những hành độngcủa mình. Nhưng lần này thì chịu. Cái ý muốn đó đã manh nha trong ông từ lâu, sáng naynó quặn lên như một cơn đau bụng đói. Đúng lúc ấy, tên hòn đảo bất ngờ vang lên, lặp đilặp lại trong đầu…“Vì lý do kỹ thuật nên chuyến bay từ S đi đảo Q…”. Loa phóng thanh trong phòng chờthản nhiên đọc hai lần cái thông báo bằng một giọng nữ bị cúm nặng.Gã đàn ông nhìn ông Cầm cười cười:- Hoãn bay! Ông thấy chưa? Mọi thứ chưa sẵn sàng ủng hộ ông...Gã mở miệng định nói tiếp câu gì, có vẻ đưa ra một lời khuyên, thì ông Cầm đã vụt đứngdậy:- Không!Bà già ôm bọc liếc nhìn sang. Cái ông khách đáng ngờ cách 5 chiếc ghế kia hình nhưđang hục hặc cãi nhau với ma.Ông Cầm bước nhanh đến quầy bưu điện. Ông nhặt lên… Một, hai, ba… năm. Năm tờbáo khác nhau. Đủ cho hai tiếng rưỡi ngồi chờ thêm, nếu như nội dung cái thông báo vừarồi không có gì thay đổi. Cô nhân viên bưu điện khẽ nhắc: “Báo ra hôm qua đấy bác ạ”.Hơi ngẩn người, nhưng ông Cầm vẫn móc túi lấy tiền trả. Ông mang tập báo về chỗ ngồi,thong thả mở bao lấy kính ngoắc lên mắt.Gã đàn ông nọ lại miễn cưỡng khuất sau những trang báo.Giá vàng thế giới sốt cao. Phe áo xám thủ đô K. biểu tình ăn vạ ở sân bay quốc tế. Hộinghị thượng đỉnh các nước G7. Nông dân đồng loạt khởi kiện nhà máy V. xả nước thảilàm ô nhiễm môi trường. Hơn 300 hành khách trên chuyến bay thoát chết trong gang tấc.Người đẹp cứa cổ tình nhân trên xe hơi. Con cá voi ngót 30 tấn chết giạt vào bờ. Hànhtrình mờ ám của một dự án nghìn tỷ. Chất lượng truyền hình cáp xuống cấp. Ăn gì có lợicho bệnh liệt dương. Ngày hội Thơ năm nay có những câu thơ chép sai thả lên trời…Rõ thật!... Sai lầm dưới đất còn có thể sửa chữa. Sai lầm thả lên trời thì vô phương.Những câu thơ rởm sẽ vĩnh viễn đi vào cõi bất tử.“T., 40 tuổi, ở thị trấn X., một buổi chiều cầm chiếc kính hỏng của mình đi bộ từ nhà đếntiệm chữa kính ở đầu phố. Mười bảy năm sau chưa thấy quay về”...Ông Cầm bỏ tờ báo, lặng người đi mấy giây. Quả biến mất này ấn tượng hơn quả thả thơsai. Cùng một lúc ông nhận ra hai điều. Một (hơi chua xót): những gì chạm được vào nơisâu kín bí ẩn nhất trong con người ông thì dường như không ai thèm để ý. Chẳng hạn nhưcái tin tìm người lạc vừa rồi. Một con người lạ lùng. Một số phận bi tráng. Ông nghĩ thế.Một gợi ý cho cả cuốn tiểu thuyết bảy trăm trang chứ ít à? Thế mà nó bị ép vào trongkhoảng không gian chật chội vừa bằng một bao diêm, nằm ở góc trang báo, chữ nhỏ nhưcon kiến. Hai (dịu dàng khôn tả): sự giao cảm đặc biệt bất ngờ tràn ngập tâm hồn ông.Ông chưa từng nghe nói đến thị trấn X. Và đương nhiên chưa bao giờ được hân hạnh làmquen T. Nhưng ông hiểu gã, ông hiểu gã… Chỉ mấy bước chân với một cái kính hỏng(tuột tròng hay gãy gọng nhỉ?), T. đã thản nhiên ra khỏi thế giới này.Không cần một lý do chính đáng nào.Không cần!Tuyệt.Vợ con hắn sẽ tha hồ mà ngơ ngác. Còn hàng xóm thì tha hồ đoán già đoán non. Nhữngcái đầu bình thường ấy, ông Cầm biết tỏng, rốt cuộc chỉ quanh quẩn với ý nghĩ: phải cómột lý do nào đó chứ? Mà cái lý do này chắc chắn ghê gớm lắm. Mới có thể khiến hắn bỏnhà ra đi như vậy. Quá khứ của hắn sẽ bị lục tung lên. Mọi ngóc ngách riêng tư của hắnđược soi chiếu kỹ càng như ph ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: