Thông tin tài liệu:
- Hoàng mày tỉnh lại đi! - Anh Hoàng em biết anh sẽ không sao mà, anh hãy mở mắt ra nhìn em đi huhuhuhuhu****** Như một định mệnh sắp đặt sẵn tôi và em vô tình quen biết nhau trong một hoàn cảnh có thể nói là không thể nào may mắn hơn. Hôm ấy, do tôi đã đi trễ đến lần thứ n nên sau giờ về tôi bị thầy giám thị bắt lại phạt quét sân vô thời hạn. Chán nản, buồn bả tôi vơ chổi quét cho có lệ thì bỗng tiếng của cô tổng phụ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MƯA! ANH SAI RỒI MƯA! ANH SAI RỒI- Hoàng mày tỉnh lại đi!- Anh Hoàng em biết anh sẽ không sao mà, anh hãy mở mắt ra nhìn em đi huhuhuhuhu******Như một định mệnh sắp đặt sẵn tôi và em vô tình quen biết nhau trong một hoàn cảnh cóthể nói là không thể nào may mắn hơn. Hôm ấy, do tôi đã đi trễ đến lần thứ n nên sau giờvề tôi bị thầy giám thị bắt lại phạt quét sân vô thời hạn. Chán nản, buồn bả tôi vơ chổiquét cho có lệ thì bỗng tiếng của cô tổng phụ trách vang lên- Em kia, lại đây cô nhờ cáiNghe cô giám thị kêu tôi liền xách chổi đi lại để xem có chuyện gì- Cô kêu em hả?_ tôi hỏi lại cho chắc- Ừ đúng rồi, em đem mấy cái bàn lên phòng hội trường giúp cô nhaLia qua một lượt tôi mém xịt máu mũi, khi trước mặt có tới mười mấy cái bàn và mườimấy cái ghế mà cái nào cái nấy cũng bự chình ình và chẵng hiểu cô tổng phụ trách cócăm thù, oán hận gì tôi không mà lại bắt một mình tôi đem hết đống bàn ghế này lênphòng hội trường nằm ở tầng 3 của trường, chắc đem xong có nước tôi phải nhập việnquá- Nhưng em đang bị thầy giám thị phạt mà cô_ tôi liền đánh nước lùiQuả thật ông trời muốn chơi tôi khi chỉ vừa mới dứt lời thì thầy giám thị đã xuất hiện- Tôi thấy được đó, hay em giúp cô đem bàn ghế lên phòng hội trường đi tôi sẽ khôngphạt em nữa_ thầy giám thị gật gù đồng ý- Hả, nhưng…_ tôi đớ họng- Nhưng nhị gì, vậy em muốn quét sân vô thời hạn đúng không_ thầy giám thị làm mặtnghiêm nghị- Dạ, không để em đem_ tôi đành chấp nhậnNhìn lại đống bàn ghế lần nữa tôi thở dài ngao ngán rồi cũng quyết định rinh một cái bànlên, gồng hết sức bình sinh của mình tôi lôi cái bàn từ dưới đất lết lên tầng ba rồi đẩy từtừ vô phòng hội trường. Tí nữa là rớt mắt ra ngoài khi đứng trước mặt tôi là một con nhỏà không là một cô bé tóc dài mặc áo màu trắng (thằng tác giả tả ma hả trời @@!) đanghướng dẫn cho một thằng khác chổ để bàn ghế- Hoa có chủ rồi đó mày mà đụng vô thì đừng trách taoThấy tôi đứng như trời tròng, cái thằng được cô bé chỉ chổ sắp xếp bàn ghế lúc nãy quaylại buông lời hâm dọa. Tôi thì trong trường từ xưa đến giờ là chả ngán thằng nào và đặcbiệt lại càng không ngán thằng này vì tôi đã nhận ra nó là ai. Nó chính là thằng Khôi họclớp 12A5, ở trường nó cũng có chút tiếng tâm vì có thằng anh thuộc dạng hổ báo, cònriêng nó thì phải cần đến 10 cái mạng mới ăn nổi tôi- Bạn kia, bạn bị gì thế sao không đem bàn vô_ tiếng cô bé gọi tôi- À à vô liền_ tôi thoáng rùng mình rồi cũng đem bàn vôCàng lại gần tôi càng thấy cô bé ấy đẹp lạ thường, khuôn mặt điềm đạm dễ thương cộngvới thân hình cân đối và làn da trắng mịn càng tô sắc lên vẻ đẹp của cô bé ấy, có điều làcô bé xỏa tóc dài chỉ cột một chùm trên giữa đầu để tóc nằm xuống nhìn ngộ ngộ sao ấy- Bạn để bàn ngay kia đi_ vừa nói cô bé vứa chỉ vào một góc cuối hội trườngVà kể từ đó không biết có uống nhầm thuốc hay không mà hăng lên thấy rõ, tôi rinh mộtlúc tới hai cái bàn với tốc độ nhanh nhất có thể và không còn gề rà làm qua loa giống nãynữa. Thấy tôi hăng hái làm việc thằng Khôi cũng không vừa nó quyết tranh đua với tôi, vìcả hai thằng hăng hái làm việc nên chuyện hoành thành xong sớm công việc là chuyệnthường tình- Xong_ tiếng cô bé ấy vui mừng kêu lênNhưng mà cô bé ấy đâu biết rằng trong khi cô bé vui mừng là lúc tôi với thằng Khôi đangthay nhau thở hì hục vì cả hai thằng tự nãy giờ có thằng nào nghĩ mệt đâu- Cô cảm ơn các em nhiều lắm nếu không có các em chắc cô không biết phải làm sao_ côtổng phụ trách vui mừng khi thấy mọi việc đã xongSau những giờ lao động không công còn gì mừng hơn là được đi về, tôi vui vẻ chạy mộtmạch xuống đất lấy xe đi về nhưng oái oăm thay trời lại đỗ cơn mưa lúc này mới đau.Nén lại vài phút tôi mới chợt nhớ ra là có đem theo áo mưa nên chẵng ngại ngùng gì nữatôi chạy vào bãi gữi lấy xe rồi mặc áo mưa, đạp ra cổng trường thì thấy thằng Khôi mớivừa được ông anh nó chở về, định chạy tiếp thì có tiếng ai đó gọi lại- Bạn ơiTheo quán tính tôi quay đầu lại, khá bất ngờ vì người kêu tôi chính là cô bé ở trên hộitrường lúc nãy. Nhìn cô bé lúc nãy ướt nhem đang đứng nép vào phòng bảo vệ để tránhmưa, đôi vai rung lên vì lạnh, nhìn khá tội- Có chuyện gì vậy bạn_ tôi đạp xe lại cô bé ấy- Bạn bạn có thể cho mình đi nhờ được không_ giọng cô bé nhỏ dần nhìn thấy thươnglàm sao- Ừ bạn lên đi, mà nhà bạn ở đâu để mình chở bạn về_ tôi mỉm cười với cô bé- Cảm ơn bạn, bạn cứ chạy đi để mình chỉ đường cho_ cô bé bẻn lẽn leo lên xeSuốt dọc đường đi, tôi khá khó chịu vì không biết cách nào để bắt chuyện với cô bé ấymặc dù cơ hội làm quen ở ngay trước mắt mà tôi không thể nắm bắt. Cũng may là cảmgiác khó chịu đó không tồn tại lâu vì tôi phải cực lực tránh những giọt nước mưa cứ bayvào mắt khiến tôi không thể nào nhìn rõ đường đi và phải cố gắng dữ lắm mới có thể đạpxe về đến nhà***********************- Tôi hết nói nổi em rồi mới hôm qua bị phạt mà hôm nay lại tiếp diễn nữa, bây giờ emmuốn gì đây_ thầy giám thị giận dữ quát- Hay là thầy phạt em quét s ...