Nguyện cười. Lúc nãy trong rạp chiếu bóng hình như Hạ đã khóc khi cô bé học trò chạy ra bãi biển đứng huơ tay nhiều vòng từ giã mối tình của mình. Nguyện thấy Hạ hãy còn trẻ con, còn là một cô bé ngây thơ khờ dại. Niềm tin ở trong Hạ là niềm tin của cô bé học trò yêu một nhà văn lớn tuổi. Hắn như đá còn cô bé như bèo bọt, như sóng tình cờ. Ðoạn phim chấm dứt thật buồn nhưng cũng gần như một chuyện cần thiết. Hạ khóc, những giọt nước...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa Áo VàngMùa Áo Vàng Sưu Tầm Mùa Áo Vàng Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012Nguyện cười. Lúc nãy trong rạp chiếu bóng hình như Hạ đã khóc khi cô bé học trò chạy ra bãibiển đứng huơ tay nhiều vòng từ giã mối tình của mình. Nguyện thấy Hạ hãy còn trẻ con, còn làmột cô bé ngây thơ khờ dại. Niềm tin ở trong Hạ là niềm tin của cô bé học trò yêu một nhà vănlớn tuổi. Hắn như đá còn cô bé như bèo bọt, như sóng tình cờ. Ðoạn phim chấm dứt thật buồnnhưng cũng gần như một chuyện cần thiết. Hạ khóc, những giọt nước mắt ấy có phải rơi từ mộtniềm tin đã mất? Ðêm thênh thang trên những con đường, những đỉnh cây cao đầy lá xanh lấplánh ánh đèn. Phố vắng người, Nguyện thích phố không còn một người nào, đèn tắt hết, để chỉmình Nguyện nghe bước chân của Hạ, nhìn thấy màu áo tươi như nỗi buồn. Ngày mai, trên conđường này không còn nữa. Hạ sẽ mất, màu áo sẽ như sương tan, chìm khuất.Ngày mai ở cuối một đoạn phim Nguyện là người bỏ chỗ ngồi đứng lên một mình. Mưa bênngoài còn hay tạnh Nguyện cũng sẽ chỉ thấy đêm kéo dài, lặng lẽ và muôn trùng. Nguyện cúimặt, nhìn hai chiếc bóng nhỏ in dưới đường. Hạ bước thật nhẹ, như không có tiếng chân.-Còn nhớ cô bé học trò trong phim?Hạ ngượng, cười:-Em hay xúc động, đoạn kết của phim buồn quá.-Anh thấy như thế là một điều cần thiết. Phải có sự chấm dứt. Và không bằng cách này cũngbằng cách khác.-Em nghĩ như thế là quá độc ác.-Như thế là ông đạo diễn đã thành công. Ít nhất cũng với một người, là em.-Còn anh?-Anh không có khóc.Hạ lườm Nguyện, đuôi mắt dài. Những khoảng ánh sáng đèn loang lổ trên hè đuòng dẫn haingười tới một chỗ ăn quen thuộc. Quen thuộc với chính Nguyện thôi, còn Hạ, còn sự gặp gỡ củahai người, chỉ mới là một nơi chốn đầu ti6n Nguyện đưa Hạ tới. Ðó là một con hẻm khuất lấpnằm bên cạnh rạp chiếu bóng. Thức ăn nơi đây có lẽ không ngon lắm, nếu không có lẽ nó đượctăng thêm hương vị nhờ một nơi chốn vắng vẻ, khuất lấp, xa hẳn với con đường đầy tiếng độngbên ngoài. Người ta tới đây ăn để nhìn nhau, nghe nhỏ nhẹ từ một miếng ăn, từ một nụ cười.Trang 1/8 http://motsach.infoMùa Áo Vàng Sưu TầmThời gian như ngừng ở bên ngoài cửa, đây là một thế giới tạm dừng chân và tạm quên conđường. Có ai đưa nhau đi rồi không phải đến lúc đưa nhau về. Ngày xưa Nguyện đến đây vớiHạ. Rồi Nguyện cũng sẽ đưa Hạ về, trên một con đường nhiều lá cây thương nhớ.Hạ bảo:-Em đến đây mấy lần rồi anh.-Với ai?-Với mấy nhỏ bạn, ở đây vừa ngon vừa rẻ, vừa ít vướng víu những đôi mắt dòm ngó khi mình ăn.-Bây giờ trở lại em có thấy gì khác lạ?Hạ nghiêng đầu cười:-Em đi với một người bạn mới.-Anh không là bạn đâu đấy nhé.-Chứ anh là gì?-Là gì tự em hiểu lấy, nhưng cần thiết nhất anh không phải là người bạn.-Khó.-Anh khó từ lâu rồi, mới biết à?-Trước, chỉ nghe Phượng Nói, nhưng em không tin. Bây giờ mới biết.-Có muộn lắm không?-Thế nào là muộn?-Khó trả lời.Cả Nguyện và Hạ cùng cười. Hai người chọn chiếc bàn cuối cùng, nơi có một cánh cửa sổ bằnglưới mắt cáo nhìn ra một ngõ cụt. Ở đây Nguyện đã từng ngồi đợi những giọt mưa gõ nhè nhẹtrên chiếc lá ngừng hẳn.-Ăn gì, Hạ?-Em không biết, anh kêu cho em đi.-Ở đây không sang, nhưng nhiều thứ lắm.-Em thích ăn nhiều thứ chứ không thích sang.Hạ cười. Và Nguyện tự do gọi thức ăn. Nguyện thích nhìn những dĩa rau đủ thứ chồng vun lên,hai cái chén, hai đôi đũa. Ngồi ở đây và nghe mùi thức ăn từ trước bay vọng vào. Những cặptình nhân đến, đi một cách êm đềm, lặng lẽ. Nguyện nghĩ tới một quán cà phê chút nữa sẽ đưaHạ tới.Thức ăn dọn lên. Nguyện sung sướng được gắp từng miếng nhỏ bỏ vào chén Hạ. Nguyện rótTrang 2/8 http://motsach.infoMùa Áo Vàng Sưu Tầmnước vào ly, nhìn những cục đá nhỏ lăn quay trong làn nước trong vắt. Nguyện ngó qua thànhthủy tinh trông thấy nụ cười của Hạ, đôi mắt Hạ. Rồi những thứ đó, rất gần gũi bây giờ có mấtkhi ngày mai em rời xa thành phố này để về thành phố của em?-Anh ăn đi, đường nhìn em như thế em ngượng ăn sao được.-Nhìn em nhiều kẻo quên.-Ai quên?-Anh.-Thật hả?Nguyện gật đầu. Hạ cười:-Vậy là em yên tâm. Thành phố nà ythiếu gì một người để cho anh nhớ. Ðà Lạt năm thángsương mù vây phủ. Xa lắm nhé.-Ba trăm cây số, cộng thêm ba trăm cây số nữa.-Và những chuyến xe buồn.-Một ngày nào đó, anh sẽ có một chỗ ngồi trên chuyến xe đò. Em tin không?-Tin chứ.-Có chờ không?Hạ nhìn Nguyện cười. Nguyện cũng không m ...