Danh mục

Mưa Bên Song Cửa

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 136.56 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ðông Hà về rồi, Song Linh suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra cách để Quốc Dũng đừng đi. “Sau khi tôi từ Hà Nội về, chúng ta sẽ thuận tình ly hôn”. Câu nói đó có một sức ép rất lớn đối với Song Linh, làm cho cô cảm thấy ngộp thở...trong lúc bối rối, Song Linh chợt nhớ đến bà ngoại. Quốc Dũng bảo đã nói chuyện với ngoại rồi. Có thật không? Sao ngoại không liên lạc với cô vậy? Song Linh đến bên máy điện thoại, cấm mấy lên, tay cô run rẩy quay mã số...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưa Bên Song CửaMưa Bên Song Cửa Sưu Tầm Mưa Bên Song Cửa Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012Ðông Hà về rồi, Song Linh suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra cách để Quốc Dũng đừng đi. “Saukhi tôi từ Hà Nội về, chúng ta sẽ thuận tình ly hôn”. Câu nói đó có một sức ép rất lớn đối vớiSong Linh, làm cho cô cảm thấy ngộp thở...trong lúc bối rối, Song Linh chợt nhớ đến bà ngoại.Quốc Dũng bảo đã nói chuyện với ngoại rồi. Có thật không? Sao ngoại không liên lạc với côvậy? Song Linh đến bên máy điện thoại, cấm mấy lên, tay cô run rẩy quay mã số gọi về BìnhDương.– Alô!Nhận ra tiếng bà Tư Vân, Song Linh mừng rỡ:– Ngoại ơi! Là con đây!– Mưa đó hả con? Ngoại vừa định gọi điện cho con đấy. Chuyện con với Quốc Dũng thế nàorồi?– Anh ấy bảo đã nói chuyện với ngoại rồi phải không? Anh ấy nói gì vậy?– Có nói gì đâu. Nó bảo cho ngoại hay con đã về nhà, nhưng buồn lắm. Quốc Dũng hứa sẽkhuyên con và hai đứa sẽ tự dàn xếp...Song Linh nhủ thầm “Có lẽ anh ấy sợ ngoại buồn nên nói khéo thế thôi, chắc ngoại cũng khôngthể ngờ cách dàn xếp của ảnh là... ly dị”.Tiếng bà Tư Vân vang trong máy:– Song Linh à! Chồng con có phản ứng gì trong chuyện vừa rồi không? Nó có đánh mắng gìcon không hả? Nói cho ngoại biết đi. Ngoại đang lo lắng quá chừng đấy...Song Linh cố nén tiếng thở dài. Nếu Quốc Dũng đánh cô hay trách mắng cô thì cô còn dễ chịuhơn nhiều. Đằng này... anh không nặng nhẹ gì mà chỉ khăng khăng đòi ly dị... Nhưng ngoại côkhông biết việc này,bà còn không biết cả việc cô bị Bá Thông đâm nữa... Quốc Dũng đã cố ýgiấu nhẹm vì sợ làm bà lo... Vậy thì cô cũng không nên nói. Ngoại có biết thì cũng không canthiệp được gì, bởi lỗi lầm của cô quá lớn, khó có thể hy vọng được tha thứ. Song Linh cố giữgiọng bình tĩnh trả lời ngoài:– Ngoại à, con không có gì đâu. Anh Dũng chỉ... giận lẫy một chút, nhưng con năn nỉ quá ảnhTrang 1/18 http://motsach.infoMưa Bên Song Cửa Sưu Tầmcũng xiêu lòng. Ảnh tha thứ cho con rồi ngoại.– Vậy thì tốt! Mưa à! Hạnh phúc xây đắp rất khó khăn nhưng phá vỡ thì lại dễ, do đó con phảibiết trân trọng nghe con. Cũng may là con gặp người chồng rộng lượng bao dung, chứ nhưngười khác thì chỉ có nước ly dị. Sau lần này, phải rút ra bài học! Phận gái có chồng nên lo hạnhphúc gia đình, đừng có làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.– Dạ! Con biết rồi ngoại!– Vậy... chừng nào Quốc Dũng đi công tác?– Dạ, có lẽ sáng mai.– Con cứ ở nhà đi, nếu buồn thì điện thoại cho ngoại. Ngoại sẽ cùng cậu Út lên thành phố vớicon, đừng về đây làm gì, ngoại không muốn con gặp rắc rối nữa.– Dạ.– Quốc Dũng có ở đó không? Bảo nó nghe điện thọai của ngoại đi.– Dạ... ơ... dạ, anh ấy vừa đi uống cà phê với bạn.– Vậy à? Vậy thôi! Con ngủ sớm đi nhé.– Dạ!Bà Tư Vân cúp máy. Song Linh đặt điện thọai về vị trí cũ, hai tay chống cắm suy nghĩ mônglung. Đôi mắt cô sưng húp vì khóc nhiều. Không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng đến thế. Thật sự...cô cũng không hiểu nổi con người của chồng cô ra sao. Giờ đây, mặt đối mặt, anh lạnh lùngkhông muốn nhìn cô nhưng với ngoại thì anh cứ làm như không có chuyện gì hết. Vậy mà cô cứtưởng anh kể rõ mọi việc cho ngoại biết và nói luôn ý định ly hôn. Song Linh nghĩ đến lờikhuyên của Đông Hà: “Hãy tìm cách cứu vãn hạnh phúc. Phải giữ chân anh ấy ở bên mình”.Nhưng giữ cách nào đây? Đó mới thật là vấn đề nan giải... Song Linh đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã21h00 rồi. Sao giờ này Quốc Dũng vẫn chưa về nhỉ? Anh đi hơn hai tiếng rồi... Song Linh nhưngồi trên đống lửa. Một ý nghĩ chợt đến trong cô. Song Linh trở vào phòng. Cô rửa mặt, chảitóc lại gọn gàng rồi chọn chiếc áo đẹp nhất để mặc. Lúc giơ tay lên cao để thay áo, Song Linhchợt cảm thấy đau nhói, cô vội buông thõng xuống. Cơn đau làm cô toát mồ hôi. Song Linh sựcnhớ ra từ lúc tỉnh lại đến giờ cô chưa uống thuốc. Nhưng thuốc để ở đâu? Uống như thế nào?Song Linh không nghe chồng nhắc qua. Thậm chí lúc thấy cô tỉnh lại anh không hề hỏi han gìđến tình trạng sức khỏe của cô.Song Linh đưa tay sờ nhẹ lên bờ vai trần trụi có quấn lớp băngtrắng. Cô đoán vết thương không sâu lắm nên cô mới nhanh chóng tỉnh lại, và chắc cũng khôngnguy hiểm nên bác sĩ mới cho phép Quốc Dũng đem cô về. Không hiểu sao bây giờ lại đaunhức đến thế! Song Linh muốn uống thuốc nhưng không nhìn thấy ở đâu. Cô bước đến tủ thuốcgia đình lấy một viên Nisidina uống tạm. Cô nén chịu đau đớn, khó khăn lắm Song Linh mớithay được áo. Mồ hôi nhỏ từng giọt trên trán cô. Khi đến ngồi trước gương, Song Linh mớihoảng hốt nhận ra mình xanh xao quá. Gương mặt cô trắng bệch, mắt trũng sâu và môi tái hẳn ...

Tài liệu được xem nhiều: