Danh mục

Mùa để nhớ

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 80.78 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mấy hôm trước, bạn ở nhà nhắn đôi dòng: Hà Nội lạnh rồi. Thời tiết trong thế giới ô nhiễm này đỏng đảnh khó lường, Hà Nội lạnh vào tiết Noel cũng là một tin vui để gửi khắp muôn phương cho nhau đấy. Sống cũng đã lâu xứ này, vậy mà tôi vẫn thích dùng hai chữ Giáng sinh hay Noel hơn là Weihnacht. Những tiếng thân quen gọi cả mùa cũ lại. Tuổi nhỏ một thời bom đạn, xa cha mẹ, chị em theo bà đi sơ tán, sống ở một làng nhỏ ven sông. Làng tôi toàn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa để nhớ Mùa để nhớMấy hôm trước, bạn ở nhà nhắn đôi dòng: Hà Nội lạnh rồi. Thời tiết trong thế giớiô nhiễm này đỏng đảnh khó lường, Hà Nội lạnh vào tiết Noel cũng là một tin vuiđể gửi khắp muôn phương cho nhau đấy.Sống cũng đã lâu xứ này, vậy mà tôi vẫn thích dùng hai chữ Giáng sinh hay Noelhơn là Weihnacht. Những tiếng thân quen gọi cả mùa cũ lại. Tuổi nhỏ một thờibom đạn, xa cha mẹ, chị em theo bà đi sơ tán, sống ở một làng nhỏ ven sông. Làngtôi toàn dân lương, thế nào lại lọt giữa hai làng công giáo.Những buổi chiều đông nghe tiếng chuông nhà thờ từ hai đầu làng dội lại, loang xatrên mặt sông hơi nước dâng đầy, trái tim nhỏ thắt lại trong nỗi nhớ một Hà Nội lúclên đèn, một phố nhỏ, một cửa nhà thờ mà lũ chúng tôi đi học về hay bám ngoàisong sắt ngắm nghía mỗi lúc có đám cưới cô dâu mặc váy, là cái gì rất lạ thời ấy:nhà thờ Hàm Long.Hà Nội có nhà thờ Cửa Bắc, nhà thờ Lớn đồ sộ hơn, hoành tráng hơn rất nhiều,nhưng thân thuộc nhất với tôi lại là nhà thờ này. Có thể vì bao trưa bao chiều tôi đãđặt gót nhỏ của mình qua đó, nghe tiếng chuông nơi đó đổ hồi, biết Noel tới khôngchỉ qua những cơn gió mùa đông bắc tràn về mà là qua sự tấp nập của giáo dân,qua cánh cửa nhà thờ mở thường xuyên hơn, từ đó lung linh và huyền bí ánh nếnhắt từ máng cỏ.Thời xưa xóm nhỏ, đêm Noel theo mấy chị cùng làng xuôi đê đi xem lễ ở nhà thờ,tôi đã ngỡ ngàng khi nhìn mấy đứa trạc tuổi mình trong chiếc áo dài vải trắngthành kính đứng hát thánh ca. Cái con bé cứ mỗi bận bị trẻ con làng tôi đuổi lại lệtxệt đôi quang gánh lắp bắp mấy chữ Giesuma lạ lẫm nay ngước mắt... Ave Maria...trông sao mà thanh khiết.Tiếng chuông nhà thờ đổ đúng lúc Chúa ra đời, vời vợi ngân nga và sự thành kínhcủa bà con giáo dân gieo vào lòng đứa bé lúc đó là tôi một điều đến tận tuổi nàymới hiểu: niềm tin thật sự phải cao khiết vô cùng. Và không hiểu vì sao còn cả cảmgiác cô đơn. Cảm giác cô đơn này, bao nhiêu người Việt chúng ta đã trải trong baonhiêu Giáng sinh xứ tuyết.***Nơi tôi ở sao mà lắm nhà thờ. Những nhà thờ đồ sộ xây bằng gạch đỏ trông vừađường bệ vừa ấm áp, sáng trưa chiều đua nhau thả tiếng chuông ngân. Tiếngchuông dồn trên phố đông đúc người xe không gợi lắm nôn nao như tiếng chuôngở thành phố nhỏ mà gia đình tôi vừa rời đi năm trước. Nôn nao thật, vì từng ngàycon trẻ lại háo hức kể đủ thứ chuyện, đủ thứ việc chuẩn bị cho Giáng sinh, vì từngngày đi qua phố cổ, nơi có chợ Noel, lòng lại bừng bừng ấm vì mùi rượu vangnóng, mùi bánh ngọt, mùi xúc xích nướng thơm lừng...Bầy trẻ bị cuốn vào trong bao nhiêu việc, liên hoan trước kỳ nghỉ, tham gia dànđồng ca nhà thờ, hát cho đến đúng đêm thiêng. Cả một dàn đồng ca thầm thì, rồibất chợt vút cao giai điệu bài Stille Nacht. “Đêm thanh tĩnh. Đêm thiêng liêng. Vạnvật ngủ yên. Đấng cứu thế đã ra đời...”.Đấy không phải là lời Chúa nói với con người. Đấy là lời con người nói với nhau,dựng lại cho nhau hi vọng, từ đói rét, từ đống điêu tàn của cuộc chiến tranh vừa điqua, bằng giai điệu của một thầy giáo - Franz Xaver Gruber và thơ của một ônglinh mục - Josef Mohr. Chúa có thật không? Tôi không biết. Nhưng tôi tin Chúahiện diện qua tấm lòng con người hướng tới Ngài cầu xin hòa bình. Phải bao nhiêuthế kỷ, phải bao nhiêu máu đã đổ để con người hiểu ra điều đó.Đêm nay, đêm Giáng sinh, người Việt mình chưa xong một mùa làm ăn vất vả. ĐấtBerlin này mấy năm nay, đi tới góc phố nào cũng thấy những tiệm hoa của ngườimình. Mùa Giáng sinh, tiệm nào cũng đầy ắp những thông. Cái mùi thông mới chặtthơm hăng hăng man mát trong khí lạnh với người phương Tây cũng hệt như sắcmai vàng phương Nam, sắc đào phai xứ Bắc quê ta.Nhưng mấy người bán hoa bán thông có được thời gian để nghĩ tới một căn phòngriêng với thông và hoa cho riêng mình và gia đình. Vào cái lúc người bản xứ rủnhau đưa con trẻ đi dự lễ chiều, rồi chuẩn bị cho cuộc lễ lúc nửa đêm, có lẽ ngườimình mới đóng cửa tiệm về với bữa cơm nhà, đủ mặt vợ chồng con cái. Xin buôngtay ngơi nghỉ, và yên lặng lắng nghe...“Đêm thanh tĩnh. Đêm thiêng liêng. Vạn vật ngủ yên. Đấng cứu thế đã ra đời...”. ...

Tài liệu được xem nhiều: