Trận mưa đêm thình lình kéo tôi ra khỏi cơn ngủ gà ngủ gật trên bàn học. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, tôi cố nghe thứ âm thanh rào rạt, lúc dồn dập, lúc từ tốn lộp độp trên mái nhà. Đã lâu lắm rồi giờ mới có mưa đêm. Hèn gì hôm nay cái nắng gắt rất lạ, oi bức như muốn thiêu sống người ta. Tôi mở toang cửa sổ và nhắm mắt cảm nhận từng hạt mưa được gió hắt lên mặt man mát. Mưa hắt lên mặt và hắt lên trang thơ tôi viết dở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưa đêm Mưa đêm TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGATrận mưa đêm thình lình kéo tôi ra khỏi cơn ngủ gà ngủ gật trên bàn học. Lắc lắc đầu chotỉnh táo, tôi cố nghe thứ âm thanh rào rạt, lúc dồn dập, lúc từ tốn lộp độp trên mái nhà. Đãlâu lắm rồi giờ mới có mưa đêm. Hèn gì hôm nay cái nắng gắt rất lạ, oi bức như muốnthiêu sống người ta. Tôi mở toang cửa sổ và nhắm mắt cảm nhận từng hạt mưa được gióhắt lên mặt man mát. Mưa hắt lên mặt và hắt lên trang thơ tôi viết dở một góc bàn. Nhìntrang sổ lem nhem màu mực không còn rõ nét chữ, tôi chua chát nghĩ đến Tuệ. Cũng chỉvì trang thơ ấy, Tuệ xa tôi. Và có lẽ là mãi mãi. Tuệ không về nữa…***Chiếc xe đạp cọc cạch, tôi chở Tuệ lòng vòng khắp ngõ ngách của con đường vắngngười. Lúc nào cũng vậy, tôi luôn là người tranh Tuệ chở. Tuệ lắc đầu bất lực nhưng vẫnchiều tôi. Cũng có đôi ba lần Tuệ giận dỗi vì bắt gặp ánh nhìn lạ lùng của mấy cô gái quađường. Họ tròn xoe mắt nhìn bọn tôi như những sinh vật lạ. Tiếng cười lanh canh rơi vãikhi họ đi khuất cùng câu nói vu vơ đầy ác ý: “con trai gì kỳ quặc, ngồi sau xe đàn bà màkhông ngượng…”. Tôi cảm nhận được Tuệ đang giận tím mặt. Giận những người khôngquen biết, và giận luôn cả tôi. Trời đêm vắng lặng tiếng người, chỉ có tiếng lọc cọc củachiếc xe, tiếng lá rơi xào xạc bên đường và tiếng côn trùng tỉ tê. Tuệ không nói. Tôi lặngthinh. Tôi không có ý định sẽ làm gì đó. Vì tôi biết chỉ vài phút thôi, sự nặng nề này sẽkết thúc. Tuệ chẳng bao giờ giận quá vài phút. Và tôi luôn thấy yên tâm, nhẹ lòng. Cứ imlặng và Tuệ sẽ làm lành trước. Luôn là như vậy. Cũng chẳng khi nào tôi giận lâu. Chỉ cóđiều, tôi không chủ động làm lành trước bao giờ. Tưởng chừng như đó là một việc làmkhông thể đối với tôi. Nhưng mà, dù lỗi của Tuệ có lớn đến đâu chăng nữa, chỉ cần mộtlời xin lỗi, tôi lại mềm nhũn như con giun đất.***Lặng yên để cho mưa nhảy nhót và làm trò trên mặt, trang thơ ướt nhèm nằm ỉu xìu trênđầu gối. Tôi đứng dậy, gập cuốn sổ đã ẩm ướt đặt lên bàn. Tôi lao vào mưa. Những giọtnước nóng hổi tràn qua vành mắt và rớt vào bóng tối, lạc đi trong tiếng mưa. Tôi khócnức nở, thoải mái khi biết chắc rằng chẳng ai hơi đâu nửa đêm choàng dậy chạy ra xemtôi – trong – mưa. Tôi nghe lòng rệu rã. Vì Tuệ? Vì tôi? Không biết. Chẳng cần biết. Tôiđể nước mắt tự trào. Tôi ăn mưa. Ngốn trọn từng ngụm mưa đêm ngọt lịm. Ký ức bò quanụ cười nghe râm ran dưới hàng ngàn bong bóng li ti vỡ tan ngay trên mặt nước. Ngàyấy, vẫn chiếc xe đạp cọc cạch, tôi tung tăng chở Tuệ đi trong cơn mưa đầu mùa lãngđãng. Hát Tuệ nghe những bài có mưa, nói về mưa. Tuệ hỏi tôi hoài sao em thuộc nhiềubài hát về mưa thế. Tôi không biết. Tự nhiên thuộc thôi. Tuệ nói giọng tôi trong cũng nhưhạt mưa trong suốt không màu. Tôi bật cười: còn giọng anh ấm, như tia nắng giữa trờixuân se lạnh. Có một điều giống nhau nữa giữa tôi và Tuệ là chỉ hát nhạc vàng. Nó nhènhẹ mà dễ đi vào lòng người. Tôi thích những bài kể về một mối tình dang dở, khônghiểu tại sao. Và bây giờ chuyện tình của tôi cũng sẽ dang dở như thế…Lòng se sắt, bóngđêm bóp nghẹt tim tôi. Mưa đêm làm quá khứ tôi vỡ từng mảnh, rơi loảng xoảng và bốchơi bay lên từ những giọt nước vừa nóng vừa lạnh. Đôi chân trần của tôi như đông cứngdưới nền đất ướt nhèm. Ký ức lại như con cá vùng vẫy trong đầm cạn…Tôi và Tuệ quen nhau cũng trong một lần tình cờ dưới cơn mưa Sài Gòn bất ngờ chợtđến. Tôi như một đứa trẻ quên hết tất cả, chỉ biết mình và mưa. Tôi nhảy múa, xoay trònnhư cùng mưa khiêu vũ. Tôi lại đưa tay hứng mưa và ăn. Tôi ngậm mưa trong miệng,cảm nhận cái ngọt ngọt, man mát tan chảy từ từ. Tôi ăn từng vốc. Và tôi khóc trong mưa,tự nhiên như một ván bài định mệnh không sắp đặt. Những khoảnh khắc ấy, Tuệ népmình ở một góc khuất và ghi lại một cách tỉ mỉ. Là sinh viên ngành điện ảnh, Tuệ chứngtỏ mình qua những tấm hình phải công nhận rất nghệ thuật, thổi hồn vào một cô gái đúngvẻ lãng mạn của dân văn. Và nhờ bộ sưu tập ấy, Tuệ đã giành giải nhất trong cuộc thi“Nét đẹp nghệ thuật” với cái tên “Kẻ ăn mưa!”. Tuệ thập thò ở cổng trường Nhân văn đểgặp tôi với bộ sưu tập trên tay. Tuệ cảm ơn và tặng lại tôi bộ sưu tập. Tôi không thể tinđược rằng “Kẻ ăn mưa” trong những tấm hình ấy lại chính là mình. Tôi ghét Tuệ kinhkhủng và bắt Tuệ phải giải thích tại sao lại chụp tôi khi chưa nói gì và tôi chưa đồng ý.Và chúng tôi quen nhau trong sự giận dỗi đó. Điều kỳ lạ mà đến giờ tôi vẫn thấy khó hiểulà chiều hôm đó bỗng dưng trời cũng mưa. Tôi đội mưa đi ung dung trên đường. Tuệ theosau, nhưng lần này chẳng dám chụp hình tôi nữa.Tuệ không cao to. Có gì đó rất “nghệ sĩ” như chính ngành của Tuệ học. Anh thuộc typengười hơi lạnh lùng, cá tính. Lãng mạn theo một cách rất riêng, không lẫn lộn với ngườikhác. Tuệ không gọi tên thật của tôi, cũng không gọi tôi là “kẻ ăn mưa” như trong bộ sưutập. Anh gọi tôi là Rain. Tuệ nói đó là cái tên do anh tự đặt chỉ dành riêng để gọi tôi. Tuệkhôn ...