Danh mục

Mưa giăng

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 427.88 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mưa. Rả rích. Mưa. Nó tỉnh giấc bởi tiếng mưa rơi đều trên mái nhà, cựa mình nhìn đồng hồ mới 7h, vẫn còn sớm. Nó định quấn chăn ngủ thêm chút nữa nhưng lại đổi ý, dạo mưa. Nó thích những cơn mưa ban sớm, đi trong mưa để nó nhớ Mưa nhiều hơn. Đạp xe chầm chậm theo những con phố quen thuộc, trải nghiệm sự khác lạ của phố trong mưa nó thấy thật dễ chịu. Lòng vòng một hồi, đôi tay lạnh cóng. Nó thèm một tách cà phê nóng. Đi dọc con đường nhấp nhô...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưa giăng Mưa giăng TRUYỆN NGẮN CỦA LÊ VI THUỶMưa. Rả rích. Mưa. Nó tỉnh giấc bởi tiếng mưa rơi đều trên mái nhà, cựa mình nhìn đồnghồ mới 7h, vẫn còn sớm. Nó định quấn chăn ngủ thêm chút nữa nhưng lại đổi ý, dạo mưa.Nó thích những cơn mưa ban sớm, đi trong mưa để nó nhớ Mưa nhiều hơn. Đạp xe chầmchậm theo những con phố quen thuộc, trải nghiệm sự khác lạ của phố trong mưa nó thấythật dễ chịu.Lòng vòng một hồi, đôi tay lạnh cóng. Nó thèm một tách cà phê nóng. Đi dọc con đườngnhấp nhô dốc, các quán cà phê đều lười biếng mở cửa chắc có lẽ do mưa. Định bỏ cuộcthì nó lại nhìn thấy một quán nhỏ nằm khuất trong góc phố. Rain – Một quán cà phê nhỏvà không mấy bắt mắt, con phố này nó đi nhiều lần rồi mà không hề để ý có quán cà phênày. Quán nhỏ kê khoảng 5 bàn, trên mỗi bàn cắm một bình hoa minosa vàng, xungquanh treo những bức tranh theo trường phái trừu tượng, cùng với âm thanh ấm áp củanhững bản nhạc hòa tấu tạo cho nó một cảm giác thật gần gũi.Một ly cà phê đen nóng làm cho người nó ấm lại, nó với tay nghịch những hạt li ti mưava vào bàn tay đẫm ướt của nó. Nó yêu những cơn mưa tháng chín, cứ réo rắt nửa vui nửabuồn.- Coi chừng mưa bị đau đấy!Nó quay lại theo hướng tiếng nói. Sau bàn của nó là một gã thanh niên, nhìn có vẻ hơi lậpdị, ngồi một mình tẩy tẩy xóa xóa cái gì đó, khuôn mặt rất say mê, đầu không hề ngẩnglên. Tóc hai mái dài cột túm phía sau, khuôn mặt xương với làn da trắng mịn, cái kínhcận dày cộm làm cho khuôn mặt gã nhỏ bé hơn, nhìn gã, nó bỗng mỉn cười.- Bé đừng đánh mưa nữa, mưa bị đau mưa khóc đấy! – Nó nhìn gã. Gã nói nhưng đầu gãvẫn không nhấc lên.- Mưa bị đau đấy, bé nhóc này lì nhỉ?Nó ngẩng mặt lên thì thấy gã thanh niên lạ mặt kia đang ngồi trước mặt nó. Chỉ tay rabầu, mưa vẫn còn đang đua nhau rơi xuống mặt đất.- Bé nhìn xem mưa đau nên càng ngày càng khóc to đấy, bàn tay bé tái thế kia chứng tỏcô đã làm mưa rất đau rồi đấy.Gã đẩy cái gọng kính vô sát mặt, miệng nở nụ cười.- Mọi vật đều có linh hồn, cả cái ly cô đang cầm trên tay kia cũng có linh hồn. – Gã nóixong lại cười. - Bé thường tới quán này chứ?Nó lắc đầu, vẫn ngồi nhấp ngụm cà phê nóng mắt nhìn ra bầu trời mưa, nó chưa định đivề nhưng cái gã ngồi trước mặt nó làm nó khó chịu. Nó định đứng dậy để đi về thì gãthanh niên lạ mặt kia đứng dậy trước nó.- Chúc bé ngày mới vui vẻ nhé!Gã bước đứng dậy. Bước đi thật nhẹ. Gã để lại trên bàn nó một tờ giấy mà nãy giờ hýhoáy vẽ, nhìn vào tờ giấy a4. Nó với đôi mắt long lanh, bàn tay đang với ra ô cửa sổ đùanghịch với những hạt mưa. ***Nó ở Đà Lạt đã hơn bốn năm nhưng lúc nào nó cũng cảm thấy thích thú như lần đầu đặtchân tới. Nó thích những cơn mưa cứ dài ngoằn, da diết nhưng dịu dàng, những con dốcchông chênh cảm giác như bước chân lên sẽ bị trượt ngã, và sương mù thì dày đặc, rủmàn mờ ảo. Trời lúc nào cũng lành lạnh như nhiệt độ của một cái tủ lạnh khổng lồ khôngbao giờ tốn năng lượng. Nó thích đạp xe quanh Hồ Xuân Hương một mình, bạn bè cứ bảonó quái nhưng nó thích thế. Đang đạp xe chầm chậm thì nó nghe tiếng gọi:- Cô bé!Quay lại thì nó thấy một khuôn mặt vừa lạ vừa quen đang nhìn nó cười, nó đang cố nhớlà đã gặp gã này ở đâu.- Bé ngắt cỏ mà không sợ cỏ cắn à? – Vừa nói gã vừa nhìn vào giỏ xe của nó.- Cỏ không có răng. – Nó đạp xe vượt lên trước.- Có đấy, hông tin thì tối bé về nhìn mấy ngón tay xem, đen thui à!- Điên.- Bé đi vẽ với anh không? – Gã kéo cái mũ lưỡi trai trước mặt, mắt nheo nheo nhìn nó.Nó nhìn tập bản vẽ trên giỏ xe của gã rồi nhớ ra hình gã vẽ hôm trước ở quán cà phê.- À, cà phê Rain. Tôi bận rồi. – Nói rồi nó đạp xe chạy đi trước, mặc cho gã vẫn còn đanggọi nó í ới phía sau. ***Ngôi nhà vẫn đóng kín cửa. Những ngọn cỏ lau gặp mưa cứ nhoài người cao lớn hơn,như muốn phủ kín cả lối vào, đứng bên ngoài nhìn vào giống như một căn nhà lâu ngàykhông có người ở. Nó ngần ngừ rồi quyết định bấm chuông. Một người phụ nữ khoảngnăm mươi tuổi, tóc hoa râm ra mở cửa cho nó.- Cháu chào bác. Anh Khoa vẫn khỏe chứ bác?- Ừ, nó vẫn vậy, cháu vào nhà đi.Nó nhìn đôi mắt người phụ nữ cười buồn nhìn nó, khuôn mặt thoát ra một vẻ u ám nhưchính căn nhà của cô đang ở. Nó bước vào nhà, căn nhà bụi bặm, dáng vẻ cũ kỹ, dườngnhư thời gian đã quên đi sự tồn tại của nó. Anh vẫn ngồi đó vô hồn nhìn ra cửa sổ, bênkia vẫn một ngọn đồi hun hút thông và gió. Vừa thấy nó, anh đã tươi cười, hớn hở mấtngay cái vẻ vô hồn ban nãy.- Mưa, Mưa của anh về rồi.Anh vui vẻ nắm lấy bàn tay nó. Khuôn mặt người phụ nữ kia nhìn anh thở dài, như cómột quầng mây xám đang bám lấy khuôn mặt bà. Nó nhìn anh xót xa, ba năm rồi anh vẫnnhư vậy không thay đổi chút nào, mỗi lần thấy nó anh đều mừng rỡ như một đứa trẻ.- Em là Mây chứ không phải là Mưa. – Nó nắm lấy bàn tay của anh vỗ về.- Mưa của anh lắm trò lắm nhé!Nói rồi, ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: