Khu phố nhỏ nằm giữa chốn đô thị ồn ào cũng chẳng thể nào thu mình lại được. Ngày trước nó chỉ là cái làng nhỏ lúc nào cũng ngai ngái mùi bếp rơm và những con người chân chất sống gần gũi với nhau… nói chung những gì trong quá khứ là những thứ thật sự quá xa xỉ hoặc quá quê mùa với hiện tại đang có. Na - cái tên nghe thật quê của một con bé da trắng, tóc vàng, mắt xám ủ rũ màu tro. Nó là kết quả tình yêu của bố mẹ nó-...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa hè của Amanda Mùa hè của Amanda TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG THỊ NGÂNKhu phố nhỏ nằm giữa chốn đô thị ồn ào cũng chẳng thể nào thu mình lại được. Ngàytrước nó chỉ là cái làng nhỏ lúc nào cũng ngai ngái mùi bếp rơm và những con ngườichân chất sống gần gũi với nhau… nói chung những gì trong quá khứ là những thứ thậtsự quá xa xỉ hoặc quá quê mùa với hiện tại đang có.Na - cái tên nghe thật quê của một con bé da trắng, tóc vàng, mắt xám ủ rũ màu tro. Nó làkết quả tình yêu của bố mẹ nó- hai con người vẫn tự hào mang dòng máu Rồng Tiên. Nóira thì cũng có nhiều người hoạnh họe là vô lý, là không hợp với luân thường đạo lý baođời nay. Quả thật con người bây giờ suy nghĩ logic quá, hiện đại quá nên nhiều khi làmcho bản thân mình trở nên ngớ ngẩn. Lý do đơn giản nhất được đưa ra: Na là con nuôi.Bố mẹ nó trong lần đi tuần trăng mật ở bên trời Tây đã quyết định xin nó về nuôi vì mộtlý do gì đó mà đa số chúng ta không cần quan tâm đến. Trong thời buổi ngày nay thìchuyện này chẳng lấy gì làm lạ lùng lắm, và câu chuyện của tôi bắt đầu có vẻ tẻ nhạt. Cólẽ vậy nếu như không có một ngày ngôi nhà cuối phố bỗng đổi chủ, một người chủ khôngthân thiện, một người chủ nói chuyện bằng thứ tiếng Việt lơ lớ, ngọng ngịu đến tức cười.Ông Tây, thằng Tây… là tên người trong phố gọi người chủ mới của ngôi nhà cuối phố.Một người dong dỏng cao, gầy gò và có đôi mắt sâu hoắm khiến người đối diện ngạingùng khi nhìn vào. Mọi người trong phố cũng chẳng lấy gì làm niềm nở, cuộc sốngthành phố và những người từ thôn quê trở thành người thành phố cũng tự vơ vào mình cáilối sống thờ ơ bàng quan với sự đời chỉ vì họ ôm cái triết lý một mét vuông mười thằngkẻ cắp để mà sống hay vì họ mải mê đuổi bắt đến mệt nhoài mà chẳng còn hơi sức lochuyện bao đồng. Chỉ có mỗi con bé Na “tây” là lăng xăng chạy qua chào hỏi bắt chuyệnra vẻ thích thú lắm. Mấy bà nội trợ chiều chiều ngồi tám trước cửa lại có chuyện để thỏatrí tưởng tượng. Nào là chúng nó giống nhau nên mới thấy hợp, nào là giá nhà đất sẽ tăngnếu lũ Tây lũ lượt kéo đến ở trong khi mấy bà Tám dỏng tai dỏng mỏ lên nghe ngóngchuyện đời thì con bé Na chiều nào cũng ngồi chén món bánh nướng bất hủ của ông MaiCồ và một cốc siro nho đặc biệt do ông pha. Na thầm ước nó có một người bố như thế.Một người bố nhìn nó bằng cặp mắt đáng sợ nhưng lại dành cho nó những sự quan tâmcủa Phật. Đầu óc nhỏ bé của nó chỉ nghĩ được thế, nó có một tiếng mỗi ngày để sống vàđược nuông chiều như nó vẫn thấy vẫn ước ao, như những đứa trẻ hàng xóm, những đứatrẻ luôn chỉ nhìn nó như một con khỉ trong vườn thú hay đại loại như thế. Cũng chẳngbao giờ chia sẻ kẹo và bim bim cho nó, như nó làm ở vườn thú, chắc cũng không giốngkhỉ nữa, nó cứ nghĩ vậy.“Mai cả nhà sẽ đi chơi và nếu con muốn ở nhà một mình thì qua chơi bên nhà hàng xóm”- Mẹ, người mà từ nhỏ Na đã phải xưng Con gọi Mẹ, luôn có những nguyên tắc cứngnhắc, và có một nguyên tắc mà nó chưa bao giờ thích ứng nổi đó là chỉ nói khi cần, chỉvới riêng mình nó. Nó cũng chẳng buồn hỏi hay cũng chẳng dám hỏi vì trước giờ đó làthói quen của nó, làm những thứ nó thích, luôn luôn là thế, và nhận những “phần thưởng”từ Mẹ, và nhiều khi nó chẳng hiểu nổi phần thưởng mang nghĩa tiêu cực hay tích cựcnữa. Một mình ư? Nó đang một mình đây!Nó chạy lên phòng Ba làm việc, nó chỉ dám đứng ngoài nhìn vào, mong Ba sẽ nhận thấysự hiện diện của nó và vẫy tay gọi nó vào, lúc đó nó có thể xin xỏ một cái gì gọi là đặcân. Nhưng rất hiếm khi Ba nhận thấy sự hiện diện của nó, hiếm đến mức khiến nó cảmthấy Ba đang cố giả vờ như không thấy nó. Và lần này cũng vậy, nó đứng đó và Ba cứlàm việc, có thể Ba đang rèn cho nó một đức tính rất quý giá là kiên nhẫn, hoặc đang cốnới thật xa khoảng cách với nó. Như một chiếc thuyền không có neo, nó là thuyền và Balà bờ, xa thật xa… Nó đang kiên nhẫn rời xa bờ hay đang kiên nhẫn tìm về bờ?Mọi người vẫn nhìn vào ngôi nhà số 9 như một gia đình kiểu mẫu. Ngoài những đứa conxinh xắn còn nhận thêm một đứa con nuôi da trắng, điều này làm mấy ông văn hóa davàng cảm thấy mình được nâng lên một tầm cao mới. Nơi ấy có thật là đẹp như thêu dệtcủa những người ngoài cuộc không? Chắc chắn rồi, nó tuyệt vời, nhưng tuyệt vời như thếnào thì tùy người tưởng tượng.“Tại sao Ba Má không yêu cháu?”- Na nhồm nhoàm miếng bánh nướng nhíu mày hỏiông Mai Cồ người bạn thân thiết những ngày qua của nó. Ông Tây lắc đầu tỏ ý khônghiểu nhưng ông cũng cố nở một nụ cười động viên nó, ông thấy nó thật dễ thương. Ychang người vợ cũ của ông, người đã tử nạn trong vụ tai nạn định mệnh nhiều nămtrước…Cả ngày tuyệt vời. Nó sang nhà ông Mai Cồ ăn bữa trưa và cư xử lịch sự theo đúng chấtngười lớn, nó mời ông qua nhà ăn thức ăn sẵn Mẹ làm cho nó, đó là “phần thưởng” củanó. Một ngày bình thường thôi mà lại không hề bình thường tẹo nào, nó được nói đủ, vàcái đủ ở tuổi của nó là chẳng bao giờ ngừng nghỉ một giây phút nào. Ông Mai Cồ dạy nóchào và hô ...