Danh mục

Mùa nắng hanh hao....

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 162.62 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, thấy mùi nắng sộc vào mũi tôi qua khe cửa khép hờ rêu mốc. Tiếng gà mái cục con ngoài gốc roi nghe nôn nao đến lạ. Tôi ngồi dậy, ra chiếc chõng mắc ngoài gốc cây nằm đung đưa hóng nắng. Bên cạnh xóm trọ là con mương nhỏ chảy qua bốc lên mùi hăng hăng của đất, và tanh nồng của nước
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa nắng hanh hao....Mùa nắng hanh hao... Trái tim tôi đã mãi mãi ở lại mùa nắng hanh hao ấy... Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, thấy mùi nắng sộc vào mũi tôi qua khe cửakhép hờ rêu mốc. Tiếng gà mái cục con ngoài gốc roi nghe nôn nao đến lạ. Tôingồi dậy, ra chiếc chõng mắc ngoài gốc cây nằm đung đưa hóng nắng. Bên cạnhxóm trọ là con mương nhỏ chảy qua bốc lên mùi hăng hăng của đất, và tanh nồngcủa nước. Tôi hít thật căng lồng ngực, nhắm nghiền mắt, tự nhiên tim cứ ứa ra khekhẽ một nỗi đau. Mùa nắng hanh hao thứ hai mươi đã đến, tôi đi miết mà khôngtìm thấy hồn mình về lại. Mãi mãi cái buổi trưa năm ấy đã đánh cắp tất cả nhữngthương yêu hồn nhiên nhất trong trái tim tôi. Mưa nắng đã nhạt phai hàng trămnghìn thứ ở đời mà sao nỗi đau vẫn còn nguyên sắc đỏ. Mẹ điện xuống nhắc tôi ngày giỗ Bống. Tôi dã dời gói ghém nỗi đau bắtchuyến xe khách cuối cùng về quê trước khi trời ập tối. Thấy tiếng chân tôi khua lákhô xào xạc, ngoại ngồi nép bên hiên bống giật mình luống cuống gọi “Bống ơi!Bống nhỏ về với ngoại đấy à?”. Mẹ lật đật chạy ra, vấp phải bậc cửa ngã nhàoxuống đất. Tôi vội chạy vào đỡ mẹ, thấy đôi mắt mẹ ngước lên nhìn tôi hoang hoải,trống rỗng và hụt hẫng. Tôi cười bảo “Là con đây mà, thưa mẹ. Con đã về rồi”. Mẹừ một tiếng nhẹ bẫng, ừ như không ừ, thế mà đã kịp cứa vào tim tôi nhói buốt. Ởnhà này không ai mong nhớ gì tôi cả, ít ra tôi cũng đã vắng nhà bốn tháng. Đó làkhoảng thời gian dài đằng đẵng và nặng nề trôi đi trong tôi. Nhưng dường như sovới ngoại và mẹ thì lúc nào tôi cũng chỉ đi chơi đâu đó, quanh quẩn làng trên xómdưới. Khi nào đói thì lại về, hơi đâu mà để ý, mà nhớ thương cho mệt xác. Tôi nhìn lên ban thờ, Bống cười mắt tít, má đồng tiền xinh xinh lúng liếng.Nước ảnh đã mờ cũ, vài ba chỗ đã bắt đầu hoen ố. Ừ thì cũng hai mươi năm rồi,một phần ba đời người chứ có ít ỏi gì đâu. Tôi giờ cũng vừa qua tuổi ba mươi,trong khóe mắt những vệt buồn thời gian đọng lại đầy ẩn ức. Thế mà Bống vẫncười ngây thơ, mỗi lần tôi trở về, em vẫn chào tôi bằng những nỗi đau không tuổi.Giá mà em có thể hiểu được rằng trái tim tôi vẫn ngày ngày rỉ máu vì sự ra đi củaem. Dẫu cho thời gian đã gắng sức, dẫu cho hàng trăm nghìn lần trong cuộc đờihạn hẹp này tôi cố vứt đi nỗi ám ảnh để vui sống. Thì nụ cười của em và nước mắtcủa mẹ, sự thẫn thờ của ngoại vẫn in đậm trong tâm trí. Bống ơi! Bữa cơm chiều ngoại bảo tôi: -Phải chi hôm đó bay đừng dẫn nó đi tắm sông có phải bây giờ nó đã cao bằngcon sào, đã thành thiếu nữ. Ờ! Mà cũng có khi nó lấy chồng rồi làm mẹ. Mấy hômnọ ngoại thấy nó về, đứng ở ngoài hiên cười cười, tao vẫy gọi mãi mà nó khôngvào, cứ đứng cười một lúc rồi đi. Tội nghiệp! Tôi cúi gằm mặt, cắm cúi ăn cho xong bữa. Lúc ngẩng lên thấy ngoại ngồithẫn thờ, tôi gắp thức ăn vào bát ngoại nhưng bị ngoại gạt ra. Thức ăn văng tungtóe xuống mâm, ngoại khóc hờ, vừa khóc vừa nói “Bay là chị mà không biết trôngem. Tội đó có đáng chết không?”. Mẹ nhìn tôi bảo: -Ăn nhanh rồi ra vườn hái lá hương nhu về đun cho em nồi nước. Ngày xưanó vẫn thích tắm bằng loại lá ấy, nó thường khen nước thơm mỗi khi được mẹdùng nắm lá kỳ lưng. Tôi khẽ gật đầu, vội buông bát chạy vội ra vườn. Tôi sợ nếu còn ngồi đấythêm vài phút chắc thể nào tôi cũng òa khóc như con nít. Tôi ngồi đun nước cho em, khói rơm cay mắt. Chợt nhớ những buổi hai chịem lùi lụt nước ngô, phồng mang trợn má thổi bắp ngô nỏng hổi dính than đennhẻm. Bống vừa gặm ngô vừa nhìn vết nhọ trên mặt tôi cười tít mắt, những ngóntay nhỏ xíu, hồng hồng nhẹ nhàng lau má cho tôi. Những hôm mưa hai chị em ngồingoài hiên, chờ mẹ đi chợ về, Bống đòi làm công chúa đội vương miện mưa. Tôihỏi: -Nếu được làm công chúa, Bống có còn thời gian chơi với chị nữa không? Bống ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh hạnh phúc, cười hở chiếcrăng sún đen vì ăn nhiều kẹo bột. Em bảo: -Bống thương chị bé nhất nhà mà. Chị bé đi đâu thì bống sẽ bám đuôi chị thậtchắc. Thế mà mùa hè năm ấy, Bống một mình ra đi, nhanh như sau một giấc mơtỉnh dậy đã không còn thấy Bống. Rõ ràng hôm ấy là ngày nắng đầu tiên sau đợtmưa đầu mùa hạ. Hai chị em bảo nhau đi bày bán đồ hàng với đủ thứ đồ nghề nhưlỉnh kỉnh. Hôm ấy ngoại còn tặng hai đứa cái rá con con được đan bằng tre ngâmrất đẹp. Ngoại dặn hai đứa chơi với nhau rồi vào ngủ, chiều ngoại đi chùa sẽ mangvề nhiều oản. Bống thích lắm, cứ một lúc lại ra ngõ ngóng xem có thấy bóng ngoạitrên con đường nhỏ hay không. Trời thì nắng to, mồ hôi Bống nhễ nhại, những sợitóc mai bết lại trên trán. Tôi nghĩ đến con sông phía bên kia rặng tre râm mát, mùahạ nước ngập chỉ còn dải cát nhỏ nằm thoai thoải hai bên bờ, chỗ đó thật lý tưởngđể chơi đùa. Tôi rủ Bống: -Hai chị em mình xuống bờ sông chơi cho mát đi. Chị sẽ vun cát cho em xâylâu đài. Thích không? Mắt em mở to, tròn xoe, miệng nhoẻn cười thích thú. Thế là tôi dắt em chạybăng qua ...

Tài liệu được xem nhiều: