Danh mục

Mùa nắng tắt

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 137.03 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Mọi người đóng tiền để ngày mai liên hoan ở nhà Chi cho tớ nhé! – Thằng Thắng chống nạnh đứng trên bục giảng, gõ cái ê-ke gỗ côm cốp lên mặt bàn – Mỗi người hai lăm ngàn thôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa nắng tắt Mùa nắng tắt- Mọi người đóng tiền để ngày mai liên hoan ở nhà Chi cho tớ nhé! – ThằngThắng chống nạnh đứng trên bục giảng, gõ cái ê-ke gỗ côm cốp lên mặt bàn– Mỗi người hai lăm ngàn thôi.– Hừ, sao lại vào cuối tháng thế hả? Tiền tiêu vặt vừa mới bay đi như cánhhoa bồ công anh sau vụ Trung thu rồi còn gì. – Thằng Nguyên vuốt vuốt cáicằm trơn nhẵn không một cọng râu – Nhằm đúng lúc tình hình kinh tế đangkhó khăn trầm trọng thế này mà liên hoan à?– Nó giả bộ móc lấy móc để cáitúi quần, cuối cùng trang trọng vứt toẹt tờ một nghìn xuống mặt bàn – Đây,có ai bố thí cho tôi hai tư ngàn nữa để đi liên hoan không?- Chỉ cần đến rửa bát thôi, không cần ăn đâu. – Tôi cười, vỗ vỗ vai nó đầychâm chọc – Chào mừng ngày của phụ nữ một tí chứ nhỉ?Tôi nháy nháy mắt, mỗi năm cũng chỉ có một ngày 20 tháng 10 thôi, rồi chợtquay sang bên phải. Khả Du đang ngồi, cách tôi một lối đi, vẫn im lặngtrong cái ồn ào, trong những tiếng bàn tán xôn xao để đọc một cuốn sáchngôn tình Trung Quốc rẻ tiền vẫn bày bán đầy ngoài chợ trên những chiếcbạt xanh bẩn thỉu. Mái tóc dài đến bắp chân buộc bằng một chiếc cặp đennhư màu tóc, gương mặt Du trắng bợt, để mái ngố dài đến gần chạm lôngmi. Chiếc váy đồng phục xanh có lẽ là thứ duy nhất màu sắc trong bức tranhchân dung vô hồn ấy.Khả Du nhìn không xinh, cũng chẳng xấu, ngoại hình trung bình; Khả Duhọc không giỏi, cũng chẳng kém, học lực trung bình; Khả Du đi khôngnhanh, cũng chẳng chậm, tốc độ trung bình; rồi chiều cao trung bình, cânnặng trung bình, giọng nói trung bình, vân vân và vân vân… Nói tóm lại,hầu như tất cả các mặt đều trung bình ấy làm cho Du trở nên nhạt nhòa,chìm lỉm trong đám học sinh nói nhiều như máy và cười to như vỡ chợ củalớp tôi.Để rồi khi tôi đang bước đi trên con đường dài và bất chợt nhìn lại thì nhậnra đã bỏ quên ai đó ở phía sau, có lẽ là hơi muộn. Vì chúng tôi chỉ còn hơnnửa năm nữa thôi, nửa năm để đong đầy những kỉ niệm của năm cuối cấp.Và biết làm sao được khi chính cậu ấy không bao giờ gọi chúng tôi quay lại?- Có đi không Du? – Tôi đánh tiếng hỏi, thở dài, đánh dấu một sự nỗ lực kéocậu ấy về phía trước của mình.Khả Du ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ rõ sự ngạc nhiên, và tay ngưng lật trangsách mỏng dính. Tôi ngạc nhiên khi thấy trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi, và đôimôi tái nhợt. Nhưng cậu ấy chưa kịp trả lời thì bàn cuối cùng đã vọng lênmột giọng nói mỉa mai:- Để Du ở nhà đọc hết chỗ sách tình yêu lãng mạn đấy, Du nhở? – Thu Linhcười cười – Đọc cho đời nó tươi, nhiều màu hồng thế kia mà, đi làm gì, toànthịt cá nọ với chả rau kia, không hợp với cậu đâu. – Rồi Linh quay sangthằng Thắng, lúc này đã yên vị ở chỗ – Hai lăm đúng này, tiền sạch tinhtươm vừa lấy từ máy giặt ra đấy, chỉ dùng để đi chợ thôi đấy, đừng có ăn bớtmà ra net ngồi.Khả Du định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Cậu ấy nhún vai, đẩy gọngkính lên, tiếp tục dí sát mắt vào những trang giấy tèm nhem chữ.- Bị ốm hay sao mà ra lắm mồ hôi thế? – Tôi nhíu mày, hơi lo lo.Nhưng Du vẫn im lặng. Lại chỉ dùng một cái nhún vai để trả lời.Tôi thở dài, quay lại với đám bạn và chuyện ăn uống. Có lẽ, không phảichúng tôi bỏ lại Khả Du ở phía sau, mà chính cô bạn câm lặng ấy tự đi lùilại, để mặc cho chúng tôi bỏ xa. Đôi khi, có những người mà ta cố gắng đếnmấy cũng không thể hiểu được, họ cố thu mình vào trong chiếc vỏ ốc sầnsùi, hoặc nhảy xuống chiếc giếng sâu thăm thẳm ngập nước và nhấn chìmmình trong ấy, họ không để cho ta thực hiện được bất kì nỗ lực vớt họ lênkhỏi vũng nước hay đập tan những chiếc vỏ. Như Khả Du chẳng hạn.Và chẳng dễ gì thích một ai khi ta không thể nói chuyện hay hiểu được họ.Sự im lặng của họ bị đánh đồng với thói kiêu căng, ngạo mạn, khinh người,và ấy là nguyên do cho biết bao sự mỉa mai châm chọc. Đã có lần tôi thấycậu ấy đỏ bừng mặt mũi vì giận và vì ngượng khi bị trêu chọc quá mức,nhưng chỉ thế thôi, rồi bàn tay cuộn lại thành nắm đấm cũng phải thả lỏng,các cơ mặt đang nhăm nhúm giãn ra, và cậu ấy tự trấn tĩnh mình bằng mộttiếng thở hắt.Cũng đúng thôi, ta phải học cách hòa đồng với mọi người, vì ta luôn sốngtrong một tập thể, một xã hội, ta phải học cách nói và cách để làm cho tiếngnói của mình có trọng lượng. Những ai không biết cách hòa đồng, kẻ đó phảitự chấp nhận.Tôi đã luôn tự nhủ mình như thế.Đông đến, kéo đi những vệt nắng cuối cùng. Nắng tàn trên những bông hoamướp vàng đậu trên mấy phiến lá xanh rì to bằng hai bàn tay, nắng tàn trênnhững giọt sương đêm lành lạnh đọng trên lá cỏ dài xơ xác. Những dây thiênlý rung rinh trong gió, và giàn bìm bịp chỉ còn lại những cánh hoa khô, đuanhau rủ xuống như những con nhộng đang cuộn mình để chuẩn bị biến thànhbướm.Mùa nắng tắt.Lớp học những ngày cuối năm ồn ã với những câu chuyện liên tu bất tận vềmấy bộ phim Đài Loan lâm ly bi đát công chiếu trong dịp mùa đông kể lạicâu chuyện có những chàng trai cô gái yểu mệnh, về những cuộc chuyểnnhượng cầu thủ buồn cười và hài hước của mấy đội bóng lớn châu  ...

Tài liệu được xem nhiều: