Danh mục

Mùa này mía chẳng trổ bông

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 196.36 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không hiểu sao hồi trước tết tía tôi không chịu bán mía để bây giờ quá lứa lại trổ bông. Mà mía trổ bông bán sẽ bị mất giá vì trong ruột mía bọng, xốp, ép không có đường, cân cũng mất ký. Tôi thấy xót lòng hối tía thì ông nói: "Khi nào con chịu lấy chồng thì tía bán mía!". Tôi nghe tía nói câu này đã nhiều lần, hình như bao giờ cũng chờ tôi nhắc tới chuyện bán mía là nó vọt ra khỏi miệng tía. Tôi thừa biết không phải sợ tía sợ tôi xin...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa này mía chẳng trổ bông Mùa này mía chẳng trổ bông TRUYỆN NGẮN CỦA HỒ KIÊN GIANGKhông hiểu sao hồi trước tết tía tôi không chịu bán mía để bây giờ quá lứa lại trổ bông.Mà mía trổ bông bán sẽ bị mất giá vì trong ruột mía bọng, xốp, ép không có đường, câncũng mất ký. Tôi thấy xót lòng hối tía thì ông nói: Khi nào con chịu lấy chồng thì tía bánmía!. Tôi nghe tía nói câu này đã nhiều lần, hình như bao giờ cũng chờ tôi nhắc tớichuyện bán mía là nó vọt ra khỏi miệng tía. Tôi thừa biết không phải sợ tía sợ tôi xin tiền.Chuyện chồng con tía gợi ý với tôi từ năm trước, lúc tôi tròn mười sáu tuổi.Có lần tôi hỏi má: Lấy chồng để làm gì?. Má tôi trừng mắt: Để hầu hạ, làm mọi chomày. Con với cái!. Con chưa yêu ai mà má?. Thì lấy rồi yêu. Tao với tía mày hồi lấynhau có yêu đâu. Nhưng con muốn học may?. Khéo bày đặt. May vá thời buổi nàycạp đất mà ăn con ạ!. Và bao giờ cũng vậy, để chấm dứt câu chuyện, má luôn gằn giọng:Con gái lớn nuôi trong nhà như hủ mắm treo đầu giàn đó!.Phận làm con tôi không dám trách tía hay giận má, mà tôi chỉ buồn! Tôi luôn tự hỏi màkhông trả lời được là tại sao gia đình cứ bắt tôi lấy chồng lúc tôi còn quá ngu ngơ khờkhạo, sao cứ bắt buộc tôi phải bắt chước theo tía má??? Lần đầu tiên khi biết tôi có biểuhiện người lớn, má lo kiếm rể khắp nơi. Đi đám tiệc ở đâu, gặp ai thấy được là má hứalàm sui. Má khen tôi đẹp người đẹp nết hết lời. Thiệt ra, nếu đem sáu đứa trong xóm sosánh với nhau thì tôi chỉ đứng hàng thứ ba, sau chị Hạnh con bác Tám và con Thủy conchú Hai. Nhiều lúc tôi thèm được tâm sự với má những chuyện thầm kín của con gái,nhưng má lại gạt đi: Sách báo toàn dóc láo, tin làm gì!. Trong nhà có bốn người thì tôibị biệt lập một thế giới riêng, một kiểu sống khác người mà má tôi thường nói. Nhữngsuy nghĩ, trăn trở của tôi không thể nói với tía, má thì vô tình quay lưng, chỉ có hai ngườibạn cùng tuổi tôi thì họ đã lần lượt lấy chồng.Năm ngoái, bác Tám gả chị Hạnh về tận Vĩnh Tuy. Đi đưa dâu bằng vỏ lãi chạy máy BS-9 mà hơn một buổi mới tới. Nhà chồng chị cách chợ hàng chục cây số, ngoằn ngoèo trongkênh rạch nhỏ xíu, hai bên dừa nước gie ra nối nhau như cầu vồng. Gia đình chồng chị lànông dân rặc, mỗi mùa lúa thu hoạch tới cả ngàn giạ, lại đông con. Chồng chị thứ hai,hơn chị một tuổi, nhưng nhỏ con, được cái là hiền. Dòm chị Hạnh vụng về trong trangphục cô dâu mà tôi không thể cầm lòng. Thương chị quá!Hôm nay, con Thủy con chú Hai theo chồng về xóm dưới. Cưới xong nhà chồng cho ởriêng, không phải làm dâu. Vợ chồng Thủy bằng tuổi. Chồng Thủy lớn con, vai u thịtbắp, nhưng chỉ được mỗi nghề nuôi vịt. Cũng nhờ thạo nghề nuôi vịt mà ba năm qua bênnhà chồng nó phất lên, sắm đủ bông vàng cưới vợ cho con. Chồng nó không chơi bời,nhậu nhẹt, vậy mà một chữ bẻ đôi cũng chịu! Tổ ấm của vợ chồng Thủy là một căn nhà láche thêm cái bếp nằm thoi loi giữa đồng, ngày đêm chỉ nghe tiếng vịt kêu. Ôi! Nếu mainày họ ra đường, chắc thấy con gà cũng tưởng là công!Bạn bè đưa Thủy về nhà chồng chỉ có bốn cặp. Tôi và anh Khánh là người cùng xóm, cònsáu người kia đều ở chợ huyện, nghe đâu là bà con họ hàng gì với gia đình Thủy. Tôithấy các chị mặc quần áo đẹp hoa hậu: nào đầm dài, nào váy ngắn, hoa văn rất lạ. Các chịbiết tô hồng má, kẻ môi trái tim, vẽ mày lá liễu, viền mắt kim tuyến, long lanh lóng lánhrất duyên. Bàn tay trắng nõn chìa ra những ngón thon dài sơn hồng sơn đỏ. Đẹp lắm! Cácchị còn nói về những chuyện xã hội rất hay, cứ kể ra vanh vách nghe lạ tai như chuyệnviễn tưởng. Tôi nghe chăm chú như học trò nghe giảng bài, lòng thầm phục các chị. Lúcđầu tôi cứ nghĩ các chị chắc bằng tuổi tôi, hỏi ra thì họ đã ngoài hai mươi. Vậy mà họ vẫnchưa lấy chồng(?).Tôi không dám so sánh với các chị bởi tôi chẳng có gì ngang tầm để đem ra cân - đong -đo - đếm. Tôi thầm mơ mình có được một phần sự hiểu biết của các chị là sung sướnglắm rồi, mãn nguyện lắm rồi!!! Dòm lại mình với bộ cánh kiểu đơn giản, tôi lạc lỏng nhưcon vịt đẹt ngơ ngác kiếm bầy, còn các chị như ngỗng trời săn sàng vỗ cánh. Bỗng dưng,tôi thấy thương tôi hơn bao giờ hết!Nghe Khánh kêu, tôi bước ra ngoài. Trời chưa sáng nhưng khách tới rất đông. Ai cũng tấtbật dọn dẹp mâm bàn, bánh trái để chuẩn bị đón đàng trai.- Đi đâu vậy Khánh?- Dìa nhà tôi lấy đồ mặc.- Thôi, vậy được rồi.- Đi đưa dâu ai mặc đồ bộ. Họ cữ!Khánh nắm tay tôi kéo đi. Lòng tôi bồn chồn. Từ xưa tới nay con gái xóm tôi đi đưa dâuvẫn mặc vậy, có nghe ai nói cữ kiên bao giờ đâu! Hay Khánh ra tỉnh học mấy năm, thi rớtđại học, buồn quá nên… chập mạch?Nhà Khánh đốt đèn măng-sông sáng trưng. Chị dâu Khánh vừa ủi đồ xong, chị kêu tôi vôbuồn:- Em thay bộ này nè, Lài.- Trời! Từ nhỏ tới giờ em chưa mặt áo dài lần nào, ngại lắm!- Ngại gì? Mặc từ từ cho quen. Chị nghe chú Khánh nói bên đó có mấy cô đi đưa dâu ănmặc đẹp, em cũng phải làm cho ra vẻ không thua sút người ta.Tôi gài nút áo, thấy sao nó cứ chật chật. Lại mang ...

Tài liệu được xem nhiều: