Thông tin tài liệu:
Nhớ lúc còn sống, thỉnh thoảng Hoàng lại mời Thịnh về V. để ăn món nem làng Cùa. Lần này Thịnh quay lại V. thì Hoàng đã mất. Cái thị xã vắng vẻ này hình như vẫn chẳng có gì thay đổi. Dự xong đám cưới của con trai Hoàng, Thịnh một mình đi bộ lang thang ra phố. Mới hơn chín giờ tối mà thị xã đã vắng hoe. Nhiều nhà đã đóng cửa tắt đèn. Trời lắc rắc mưa. Phố xá càng thêm hiu hắt. Thịnh nghĩ đến cái đám cưới mình vừa dự và mỉm cười....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưa ở V. Mưa ở V. TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN ĐỨC TIẾN Nhớ lúc còn sống, thỉnh thoảng Hoàng lại mời Thịnh về V. để ăn món nem làngCùa. Lần này Thịnh quay lại V. thì Hoàng đã mất. Cái thị xã vắng vẻ này hình như vẫnchẳng có gì thay đổi. Dự xong đám cưới của con trai Hoàng, Thịnh một mình đi bộ lang thang ra phố.Mới hơn chín giờ tối mà thị xã đã vắng hoe. Nhiều nhà đã đóng cửa tắt đèn. Trời lắc rắcmưa. Phố xá càng thêm hiu hắt. Thịnh nghĩ đến cái đám cưới mình vừa dự và mỉm cười. Cô dâu quá xấu. Ngườilùn, mập, mặt vuông, da ngăm. Đặc biệt là cái sống mũi thẳng và mỏng như sống dao.Thịnh rất ngại những người đàn bà có sống mũi quá thẳng... Tóm lại là trông chẳng xứngđôi vừa lứa một tí nào với chú rể. Nếu như Hoàng còn sống, thể nào Hoàng cũng chê.Chưa biết chừng còn ngăn không cho con trai lấy cô nàng làm vợ. Hoàng vẫn nhận mìnhlà người sùng bái cái đẹp. Và trong tất cả những vẻ đẹp trên thế gian này thì không gìsánh nổi vẻ đẹp của đàn bà. Thịnh khác Hoàng. Phụ nữ luôn luôn khiến Thịnh thất vọng.Ông nhận ra vô số cái xấu ở họ. Hoàng cả đời chỉ biết chung tình với Liên. Còn Thịnh,ông đã trải qua không ít cuộc tình với những người mà chưa khi nào ông dành cho họ mộttình yêu trọn vẹn. Thịnh quay về khách sạn lúc hơn mười giờ. Mưa đã bắt đầu nặng hạt. Người trực khách sạn đưa cho ông chìa khoá phòng, nhìn mái tóc vương mấy giọtmưa của ông và hỏi: - Bác đi chơi được nhiều chưa? Thịnh mỉm cười, không trả lời thẳng vào câu hỏi: - Khách sạn có trà, làm ơn cho tôi xin một ấm? - Chết dở! Em xin lỗi bác. Khách khứa ở đây vắng quá nên chúng em không chuẩnbị trà. - Vậy cho tôi phích nước sôi. - Có ngay có ngay. Bác cứ lên phòng, nhoáng cái là có nước sôi cho bác. Năm phút sau người trực khách sạn lên gõ cửa. Đặt phích nước xuống nền nhà, anhta nhìn Thịnh thăm dò: - Chắc bác là người làm việc trí óc nên hay dùng trà? Thịnh phì cười: - Ông đoán sai rồi. Tôi là dân đánh quả. - Bác nói thế, em không tin. Nhìn mặt bác không phải hạng người ấy. - Thế mặt như thế nào mới là mặt đánh quả? Người trực khách sạn cười hì hì: - Bác chờ em tí. Em xuống khoá cửa rồi lên hầu chuyện bác. Giờ này chắc chẳngcòn ma nào đến hỏi chỗ trọ. Lát sau anh ta quay lên, tay cầm một cái chai đậy nút lá chuối, bên trong còn đầyrượu: - Bác làm một tí cho ấm bụng - Anh ta lấy chén trên bàn rót rượu đưa cho Thịnh,rồi cũng rót cho mình một chén - Nói đến chuyện đánh quả, buôn lậu… Chiều nay thị xãvừa đòm hai thằng đấy bác ạ. - Buôn ma tuý à? - Vâng. - Họ cho người vào xem? - Vâng. Hãi quá. Đoàng, đoàng!... Thót cả tim. Cứ như đạn xuyên vào ngực mình. Người trực khách sạn lại nhăn răng ra cười: - Em hỏi khí không phải. Chứ bác về đây là đi du lịch hay đi có việc? - Vùng này cũng có chỗ để “du lịch” cơ á? - Vâng! Thì tỉnh lẻ, nhà quê… Nhưng với những người thành phố thì nhà quêchúng em cũng có chỗ đáng xem chứ ạ? - Tôi đùa thôi. Tôi về có chút việc. - Bác ở lại lâu không? - Không. Có lẽ ngày mai tôi đi - Thịnh nhấp một chút rượu. Rượu quê thơm nồng.Hơi men ấm áp nhẹ nhàng lan toả ra khắp người - Đây đi Cùa có xa không ông? Thịnh hỏi xong mới kịp ngạc nhiên vì câu hỏi của mình. Lẽ ra ông phải hỏi câu đótừ lâu rồi mới phải. - Bác ra bến xe khách, lên xe đi N, xe chạy chưa đầy nửa tiếng là tới làng Cùa. Nếukhông thì ra phố bắt xe ôm cũng được. Chắc bác định hỏi mua nem? - À không… - Ôi dào! Nem Cùa bây giờ nó bán đầy ở thị xã. Bác muốn mua đi ra cổng kháchsạn vài bước là mua được, chả cần lặn lội đến tận nơi làm gì. Như chạm đúng vào mạch chuyện của mình, người trực khách sạn thoải mái nóitiếp: - Vắt được quả nem công phu lắm. Nem chạo làm bằng tai lợn, mũi lợn thì nhiềunơi làm. Nem làng Cùa chỉ dùng thứ thịt ba chỉ. Thịt ngon, nước mắm ngon, tỏi bămnhuyễn. Gạo nếp, đỗ xanh phải rang thật khéo để giã thính. Rồi các loại gia vị gia truyền.Thứ rau ăn kèm cũng phải “đồng bộ”: lá sung bánh tẻ, quả sung muối, lá đinh lăng, rauthơm… Đã ăn nem thì không thể thiếu món này! Anh ta giơ cái chai rượu mới rót vài lượt lên. - Em là người làng Cùa chính hiệu đây bác! Nói thật với bác, bây giờ, làng em chỉcòn món rượu là tạm được. Chứ nem thì hỏng từ lâu rồi. Bác có biết vì sao lại hỏng mónnem không? Chẳng đợi Thịnh trả lời, anh ta tiếp luôn: - Người ta bảo tại dân làng em phá đi cái đền thờ ông tổ nghề nem. Phá đền để lấychỗ xây nhà văn hoá xã. Nhà văn hoá xây xong chả có ma nào nhòm ngó. Còn nghề nemthì thất truyền. Bây giờ chẳng còn nhà nào biết làm món nem cho ra hồn. - Ầy! Thế thì cũng giống y như ở làng tôi. Làng tôi có nghề thợ mộc t ...