Làng Nục mấy đời nay nổi tiếng về nghề săn cá nục. Người làng Nục kéo lưới, đi thúng chai tà tà, đến mùa săn cá nục mới làm thiệt. Lúc ấy mới đưa ghe lớn đi khơi. Mấy mùa giông nổi, cá nục vẫn theo ghe về bờ đều đều. Cái nghề đã đi từ trong ruột làng Nục đi ra... Cá nục làng Nục, con nào con nấy mập tròn. Con mắt tươi trong, lao láo, nhìn là muốn thịt. Mình mẩy bóng lưỡng, cứng ngắc, gân xanh rõ mồn một. Mấy ngày khơi ròng mà vẫn nằm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa săn cá nục Mùa săn cá nục TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN MINH HỢPLàng Nục mấy đời nay nổi tiếng về nghề săn cá nục. Người làng Nục kéo lưới, đi thúngchai tà tà, đến mùa săn cá nục mới làm thiệt. Lúc ấy mới đưa ghe lớn đi khơi. Mấy mùagiông nổi, cá nục vẫn theo ghe về bờ đều đều. Cái nghề đã đi từ trong ruột làng Nục đira...Cá nục làng Nục, con nào con nấy mập tròn. Con mắt tươi trong, lao láo, nhìn là muốnthịt. Mình mẩy bóng lưỡng, cứng ngắc, gân xanh rõ mồn một. Mấy ngày khơi ròng màvẫn nằm giãy đành đa đành đạch... Một mùa khơi xa, là làng Nục tưng bừng tiệc cá nục.Cá nục hấp cuốn bánh tráng, rau xà lách, chấm nước mắm tỏi ớt là ngon bá cháy. Thịt cángọt sớt như là ăn đồ sống. Cá nục kho nước dừa, cơm dừa cứng cậy. Cá nục nướng ănvới cơm cháy thơm phức. Mắm cá nục chiên, lấy cà tím chấm. Một miếng cà ăn đậm đàđến ba chén cơm. Nước mắm nhĩ cá nục cũng đâu thua gì nước mắm nhĩ cá cơm, cũngngọt lự, cũng thắm tình mùi biển quá trời. Chó mèo làng Nục cũng có phước, ăn xươngcá, đầu cá nục thay cơm thừa chán chê.Gió thổi mạnh, tính lưng lửng năm là đến mùa săn cá...Đêm trước ngày khơi, làng Nục đỏ đèn. Một người một công một chuyện, chu đáo chobuổi sớm mai. Cụ già thì vá lưới. Mấy miếng lưới đợt khơi vừa rồi, cá dữ cắn nát bét,không vá kỹ, cứng cáp là cá nục chui đi hết trơn. Đàn bà thì đi mua thịt thà, rau gạo,đường muối, than cộ, rượu đế, thuốc lá, thuốc nhức đầu, sổ mũi... Con gái thì đi mua đábào ủ cá nục, bánh ngọt, kẹo, sữa, cà phê... Con nít don don thì cầm can đi xách nướcngọt... Nói chung là đủ để sống đầy đủ trong những ngày lênh đênh nước biển. Đàn ông,con trai thì không rượu chè trai gái, ngủ sớm để sức cho chuyến ghe đi lâu lắm mới về...Vô mùa cá nục là dân làng Nục “hành quân” qua mấy cái làng xã lân cận lùng tàu dừatươi. Tàu dừa xanh ngắt, lá tươi là hút bọn cá nục ghê lắm. Cá nục mê lá dừa như trai mêgái đẹp, gái mê trai giỏi giắng, đa tài. Nhác thấy tàu dừa lửng lửng giữa đường bơi, cánục rủ chui vô cả đàn làm ổ, ăn chơi quẫy nước, đâu biết phận mình long đong. Cái mùitàu dừa như mùi nước hoa hàng hiệu, ngửi một lần là muốn ngửi lần thứ hai, thứ ba, cảđàn cá nục cùng mụ mị. Thả tàu dừa, đợi dăm ba cữ rượu đế, cà phê là phắng lưới kéo cámệt nghỉ. Quăng cá vô hầm đá lạnh, nhổ neo về đất liền... Chiều chiều, xe Đa-su chở tàudừa xanh lè đường vô làng. Biển xanh lá dừa cũng xanh, cả làng Nục xanh tươi. Mấy câydừa tới mùa săn cá nục là cụt lủn, chẳng còn xum xuê dưới bóng trăng. Chẳng nghe ládừa xào xạc trong gió đêm, cũng buồn... Hồi nhỏ, Giang hay đu xe Đa-su theo ba má đimua tàu dừa. Tới lúc don don, Giang đi xách nước ngọt cho ba đi khơi. Bây giờ, tối nay,Giang phải đi ngủ sớm, lấy sức cho mùa săn cá nục đầu tiên của đời nghiệp ngư. Hơn aihết, Giang hạnh phúc, hồi hộp cho cái ngày được ra biển lớn, quẫy đạp sóng biển và lặnngụp trong dòng hải lưu mát lạnh. Giang không biết ở dưới đấy, biển có còn xanh?Là dân biển, lại là dân làng Nục nên Giang ra dáng nhà nòi kinh khủng. Nhìn cái dáng nóđặc mùi biển: Da rám đến xám quắt lại. Bắp tay, bắp dế to tê, cứng ngắc. Nó cởi trần, phôbộ ngực nở vòng cung, chắc như cạp thúng chai. Bụng thon gọn những múi cơ, đầy đủsáu múi. Nhìn người nó chắc nịch, chẳng sợ sóng lớn, bão giông. Tóc nó vàng khè, xoăncứng. Nó cao hơn hết những đứa cùng tuổi trong làng Nục. Nó trở thành “người trongmộng” của cả chục (có đầu đuôi) đứa con gái trong làng. Nó ở phố, chắc nó làm ngườimẫu sẽ kiếm cả ghe tiền cát-sê, chẳng cần đi khơi. Có hôm, xem diễn thời trang trên ti vi,nó bảo, tướng tá nó còn đô hơn cả tướng tá thằng người mẫu nam kia nhưng làm cái nghềđi qua đi lại đó sao vui bằng đi săn cá? Nó cũng là một tay bơi lặn không có đối thủ nàocứng cơ để so đo. Nó bơi một sải tay bằng thằng con trai bình thường bơi một sải rưỡi,còn con gái thì độ cỡ hai sải. Nhìn cái mặt nó hay nhìn người ta bằng cặp mắt lăm lăm đủbiết nó là một thằng ngang bướng, tính thẳng như ruột ngựa.Nó nghỉ học vào giữa năm lớp chín. Lúc ấy, trường cấp hai bị triều cường lên đánh sập.Nó không chịu đi học ở trường khác vì trường đó quá xa làng Nục. Còn nó, không thể xalàng Nục quá nửa ngày. Nó xếp sách vở vô thùng mì tôm, đẩy vào góc nhà và chạy ra vớibiển. Ba má nó còn bồi thêm, khỏi đi học thì khỏi tốn tiền sách vở cho mày. Cuộc đời bútnghiên của nó chấm dứt đột ngột và đấy tình yêu với biển như vậy. Đi làm chứng minhnhân dân nó khai, trình độ văn hóa: tốt nghiệp lớp tám...Giang yêu con Ngân, cũng là con của một nhà trong làng Nục. Mấy đêm, hai đứa rủ ra bờkè xếp bằng mấy bao tải cát biển nói chuyện khuya lơ khuya lắc. Đám trẻ con đi rình vềmách lại là hai ổng bả còn nắm tay nữa kìa, ghê lắm. Hai ổng bả có ôm không? Một đứacao hứng hỏi. Không biết, mà không cần biết, mà hỏi chi dậy, bà ghen, bà yêu ông Gianghả. Đám trẻ nói té tát, cong bụng cười làm một đứa con gái nhà đầu làng Nục đỏ mặt, lặnbiến mất. Giang quá rành sáu câu vọng cổ cái ...