Danh mục

Mưa tháng tư

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 308.74 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Tôi chả hiểu sao, đã nói với bà bao lần rồi, là kêu đau đầu thì đừng có ôm bụng. Chả nhẽ cái đầu bà cũng chỉ để chứa thức ăn hả? Biết chắc là chưa làm mà. Bao giờ thì bà mới hết hành tôi hả bà già!" *** Đã đầu tháng tư mà gió Bắc vẫn thổi. Lá xà cừ rụng vàng cả gốc cây. Trời năm nay rét muộn. Nó bước vội trên phố, mặt cúi gằm và đôi tay vẫn nhét sâu trong túi áo
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưa tháng tư Mưa tháng tưTôi chả hiểu sao, đã nói với bà bao lần rồi, là kêu đau đầu thì đừng có ôm bụng. Chảnhẽ cái đầu bà cũng chỉ để chứa thức ăn hả? Biết chắc là chưa làm mà. Bao giờ thì bàmới hết hành tôi hả bà già! ***Đã đầu tháng tư mà gió Bắc vẫn thổi. Lá xà cừ rụng vàng cả gốc cây. Trời năm nay rétmuộn.Nó bước vội trên phố, mặt cúi gằm và đôi tay vẫn nhét sâu trong túi áo. Những lọn tóckhông ngừng bay bay.Lại cái cảm giác ấy…ghét thật, nó sợ nhất là cô đơn…và thật sự cứ phải một mình thếnày…tâm trạng càng lúc càng mông lung, chấp chới đến tồi tệ.Ra Hà Nội học đã gần một năm là quãng thời gian không ngắn với một đứa sắp bướcsang tuổi 18 như nó nhưng cũng không phải đủ dài để nó bắt nhịp được với cuộc sốngsinh viên tự lo, tự lập. Nó luôn thấy khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống xô bồ,bon chen nơi phố thị. Luôn khép mình dù là trên giảng đường hay về xóm trọ, nó nhưmột con ốc sên thu lu trong cái vỏ bọc lạnh lùng, cứng nhắc. Chỉ biết cắm đầu vào học đểkhông cảm thấy có lỗi với bố mẹ, thầy cô và cũng để chứng minh cho “tên vô tình – vônghĩa” ấy rằng: “ Dù không có hắn thì nó vẫn sống tốt được”.“Đấy, lại thế nữa” nó nhăn mặt tự cốc vào đầu mình trách móc: “Đã dặn bao nhiêu lần làhắn không đáng để mình phải suy nghĩ thêm nữa mà”. Nhưng sự thực là càng cố quên thìtừng kí ức về thằng bạn thân, về những tháng ngày học trò của hai đứa cứ không ngừngdội về trong đầu nó. Ngày hôm nay thì lại càng có thể lắm, vì mai là sinh nhật nó rồi.Hừm…sẽ có một sinh nhật đầu tiên không có hắn bên cạnh.Nó cười nhạt, tự nhạo báng mình, rõ ràng cuộc sống không có Duy thật sự là không ổnchút nào…Nó thấy mình không ổn chút nào.Chẳng còn đủ sức để kiểm soát suy nghĩ, nó thả hồn cho mình tự do trở về những ngàyxưa, những ngày êm ái, yên bình như cơn mưa tháng tư thuở ấy… ***- Này, Linh! Linh!“Cái lão này”, Nó lẩm bẩm “ Làm như người ta điếc không bằng, cứ gọi mãi”- Cuối cùng thì cũng đuổi kịp bà…hì hì..Duy sải bước rộng rồi nhảy chồm tới bá vai nó, đôi tay nghịch ngợm hất hất, xoắn xéolọn tóc đuôi ngựa buộc cao của nó như mọi khi và miệng thì không ngừng líu lô:- Sao bà đi như ma đuổi thế hả, mọi hôm vẫn chờ nhau cùng về mà, giận gì tôi hả?Đang rảo bước đều đều, mặc cả tiếng í éo của Duy từ xa, nó nhăn nhó vì cánh tay nặngtrịch của Duy choàng vai như đeo đá, nghiêm mặt đứng sững lại, giật mạnh mấy sợi tócgáy của Duy, giọng mát mẻ:- Tưởng đứng tiếp chuyện em bí thư lớp bên cơ mà, tôi đây đâu dám kì đà cản mũi anhchị chim chuột nhau…hừ..Nói đoạn nó quay ngoắt bước đi hờn dỗi- Ây chà cái bà này, bà ghen à mà giật tóc người ta như nhổ lông gà thế hả..hì hì…Thôithôi, người ta bàn việc Đoàn việc Đội cho 26/3 chứ chim chuột gì đâu…Cái bà này, giậnhờn vu vơ nữa…Tôi cù cho bây giờ…cù này..cù này…- A…a…a…cái ông này đừng có động vào tôi…đừng đừng…tôi sợ rồi…tôi sợrồi…ừ…ừ…hết giận…hết giận…a…a…a..Cả 2 cứ thế huỳnh huỵch chạy đuổi nhau trong sân trường đầy nắng, tiếng cười trong vắtvang lên cả những gian nhà xe đã trống. ***- Này, cái bà già kia, làm bài tập từ mới Tiếng Anh chưa đấy, đừng nói là lại để tí cô vàorồi bắt giơ tay ra đánh đàn cho xem- Ôi…ôi…ôi…( nó ôm bụng xuýt xoa) tự dưng sao lại đau đầu thế này, tôi quên chưalàm rồi ông ơi!!! Sao giờ, sao giờ…hu hu…Nói đoạn nó nhăn nhó làm như sắp chết đến nơi. Thừa biết cái màn kịch cũ rích sẽ lạiđược tái sử dụng, Duy gắt gỏng:- Tôi chả hiểu sao, đã nói với bà bao lần rồi, là kêu đau đầu thì đừng có ôm bụng. Chảnhẽ cái đầu bà cũng chỉ để chứa thức ăn hả? Biết chắc là chưa làm mà. Bao giờ thì bàmới hết hành tôi hả bà già!Duy nghiến răng quờ tay cào cào cho bộ tóc xõa dài của nó lộn tùng phèng lên và xù nhưcái tổ quạ. Xì một tiếng vùng vằng, hắn nhoài người túm quyển vở ghi từ mới Tiếng Anhcủa nó quay đi và lầm lũi ngồi chép cho con bạn. Miệng vẫn không thôi lầm bầm:- Bà cứ phải chịu 10 roi cô phạt thì mới chừa cái tội lười được.Kịch bản diễn ra đúng như mọi khi, nó hạ màn vở diễn đau bụng một cách trắng trợn.Mặt nhăn nhở như Thị Nở vớ được Chí Phèo ( Ấy là câu nói Duy vẫn hay ví von nó thế),đưa tay vuốt vuốt tóc gáy Duy tinh nghịch, nó bất giác mỉm cười…Chả thấy ai như hắn,có biệt tài bắt chước nét chữ người khác cực đỉnh, cộng với việc bao nhiêu năm qua vẫnhay bị nó bắt chép “hộ” từ mới tiếng anh như thế, thì việc giả kiểu” gà bới, giun quằn”như chữ nó hẳn là dễ như trở bàn tay. ***Hai đứa chơi thân với nhau từ hồi còn học cấp 2. Bảy năm trời học với nhau cũng là ngầnấy thời gian thử thách cho một tình bạn được gắn kết bền chặt như bây giờ. Chỉ có điều,bạn bè và người thân ít khi thấy 2 đứa ngọt ngào với nhau được dăm ba phút. Cứ đôi bacâu cười nói là lại thấy chúng chí chóe cãi lộn như mổ bò.Hay gắt nhau là thế nhưng để nói về độ hiểu ý nhau thì c ...

Tài liệu được xem nhiều: