Tôi làm việc trong một thành phố nhỏ ven biển, cơ quan có lắm cửa. Phòng làm việc trên lầu của tôi có cửa sổ hướng đông, mở ra là thấy biển, mùa mưa biển đục ngầu cuộn sóng, mùa nắng biển trong xanh sóng vỗ nhẹ nhàng trên cát. Còn bên dưới, có lắm lối đi dọc ngang trên nền bê tông xi măng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa thu qua phố Mùa thu qua phốTôi làm việc trong một thành phố nhỏ ven biển, cơ quan có lắm cửa. Phòng làmviệc trên lầu của tôi có cửa sổ hướng đông, mở ra là thấy biển, mùa mưa biển đụcngầu cuộn sóng, mùa nắng biển trong xanh sóng vỗ nhẹ nhàng trên cát. Còn bêndưới, có lắm lối đi dọc ngang trên nền bê tông xi măng. Minh họa: Trần ThắngMột vài ô trống được trải sỏi là các gốc cây bàng vững chãi, tán lá xanh rì lay độngtheo gió. Một không gian yên tĩnh, thanh thoát, ít khi bị khuấy động dù cơ quankhá đông nhân viên, hàng ngày có rất nhiều người ra vào, có xe lớn nhỏ.Ở đây, tôi từng cảm nhận một mùa thu qua phố, buổi sáng có sương mờ trên táncây cao, cảm giác lành lạnh khi gió heo may đổ về cùng chút nắng se sắt đổ trênnền xi măng và buổi chiều, không gian càng cô đặc hơn, như mang một màu tímsẫm trong vườn cây và yên lắng tận cùng.Buổi sáng đầu tuần, giờ giao ban, sếp giới thiệu một gã ngồi góc phòng tóc tai hơidài, mắt nâu lơ đãng và cả gan phì phèo thuốc lá; còn nữa, gã sẽ xếp tạm vàophòng tôi một thời gian. Mệt. Nhưng tôi im lặng, cùng lắm gã sẽ ngồi ở cuốiphòng, nơi có nhiều người ra vào để nhận kết quả. Tôi mỉm cười không nhìn gã màmắt ngước ra ô cửa, hình như cơn gió mùa thu đi qua nhẹ lay trên những tán lá.Gã không gõ cửa mà dùng vai hất nhẹ để vào (phản xạ của dân ngành phẫu), bộ đồjean sờn bạc ôm trọn thân hình chắc lẳn với điếu thuốc cháy dở trên môi; gã chàovừa lúc tôi chỉ bảng “No smoking” trên tường. Thoáng ngẩn người nhưng lão vẫngật gù tắt thuốc và vào đúng chiếc bàn tôi đưa tay chỉ. Gã ngó mông lung, gã nhìnmọi người đã vào vị trí làm việc bên máy hiển vi, các lam kính, các vật phẩm đãđặt bên cạnh. Chợt gã đứng lên, vẫy tay, xoay lưng bước nhanh ra cửa. Trang bảo“thủ tục ra mắt là vậy, tay này hơi lạ”, Hiền cười “trông hắn khá đẹp trai”, cònDiệu phán “ngông!”.Hôm sau, gã vào. Trên bàn là các giấy yêu cầu công việc, đọc lướt qua, gật gù rồivào phòng thay đồ. Gã lại đi và tôi biết, 15 phút sau, tôi và gã sẽ đối mặt ở phòngkhác. Một căn phòng lạnh, mọi vật đều lạnh, những ngăn chứa cũng lạnh. Và gãtrước nhiều người hoặc một người, gã sẽ thao tác chuẩn xác công việc không vuicũng không buồn và tôi cũng chẳng buồn chẳng vui khi lấy xong những gì cần lấyđể trở về căn phòng trên gác có một mùa thu dần trôi qua ô cửa nhỏ. Lát sau, gãcũng quay về, trên môi cũng điếu thuốc cháy dở phun khói và tắt ngấm khi dùngvai đẩy cửa bước vào. Căn phòng ấy, có tôi, vài cộng sự, cũng lạnh, sau 8 giờ làmviệc.Gã cười, thoáng nhếch mép khi tôi giao việc và làm hoàn tất. Xong, lại phớt tỉnhdùng vai hất nhẹ để ra ngoài lúc tiếng còi xe réo inh ỏi dưới đường che ngang trướcmặt là tán cây xanh lá. Tôi biết, mọi người cùng biết, một con nhỏ, hay vài con nhỏđi xe tay ga đủ màu đang chống chân ngóng đợi. Đến nỗi, lúc gã đi, tôi bảo “Đứanày có vẻ yêu ông… thiệt tình; vì nó luôn ngó vào… phòng tôi!”. Gã ngớ người,im lặng một thoáng, gật đầu nhũn nhặn và đi. Con nhỏ áo hồng, môi tím, xe đencũng chẳng phù hợp với chiếc vespa phun khói mù mịt của gã giống như phun khóithuốc. Nhưng cách nó vui mừng so với đứa khác, khi gã phóng xe ra ngoài, vẫytay, cả hai biến mất dạng dưới tán cây xanh lá khi chớm thu về gió gợn luồn quakhe cửa nghe réo rắt.Người tôi yêu, hay yêu tôi chẳng biết, có lẽ mọi người đều nghĩ vậy. Huy, bạn tôivà Hải hay Hoàng cũng là bạn. Người nào đến sớm là tôi đi; một vòng thành phốbiển nhỏ hẹp nhiều bóng dừa chen bóng phi lao và đến ngồi một quán cà phê yêntĩnh về chiều để nghe nhạc Trịnh réo rắt. Có bạn trai ngồi cạnh, tôi yên tâm hơn,như được chở che; còn yêu, chưa người nào tôi chọn. Mỗi lúc gã ngồi phía cửa,nheo mắt nhìn và hất đầu ra ngoài. Huy hay Hải hoặc Hoàng tôi đều thay áo bluseđể đi; gã cười cười “thằng này hôm nay đến sớm, thằng đến sau sẽ nhè!”, nghephát bực. Sau giờ làm việc, cả hai ngồi bên nhau nhưng mắt nhìn hai điểm: tàn câyvà vòng khói thuốc. Gã phớt tỉnh lúc tôi lơ đãng nhưng cả hai đều đợi tiếng còi xe;người yêu gã thì gã chào tôi, người quen tôi thì tôi nhìn gã một thoáng như chẳnghề quen rồi xoay lưng nện gót; gã không nhìn theo chỉ bâng quơ nhìn về một điểmlà tán cây hây hẩy gió thu về.Tôi dần biết gã là một bác sĩ ngoại khoa khá giỏi, một lý do nào đó bị đẩy về làmlính… cho tôi (sự đời thường là vậy, chắc lẽ do phì phèo thuốc lá, bê trễ công việc,và còn nữa…) để vào khoa giải phẫu bệnh lý có muôn vàn công việc. Khâm phụcnhất là lúc tử thi chuyển vào chưa rõ nguyên nhân, bên pháp y còn lúng túng, bêntôi chưa lấy mẫu vật để báo kết quả. Gã bình thản cặm cụi tìm tòi, cắt xẻ, đo lường,phán đoán rồi bảo “Tử vong do tai nạn giao thông, không hề ảnh hưởng do vật bênngoài tác động”. Tất cả điều nghi ngờ và tất cả đều công nhận khi có kết quả. Lúcấy, gã huýt sáo cười, nhìn tôi một thoáng rồi vẫy tay ra ngoài đi mất hút khi tiếngcòi xe dưới lề đường réo inh ỏi, con nhỏ xe ga đen đang đợi. Lúc này, nắng chiềuđang c ...