Danh mục

Mua và bán

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 74.63 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hai đứa đến sớm, nên theo thói quen, Thảo Nhi luồn tay qua gầm bàn phủ khăn trùm mò vào bụng dưới của Phương Đông nghịch ngợm giết thời gian. Đông đọc báo mạng trên iPad, thỉnh thoảng lại cứng người, có lẽ xem phải tin vợ ghen chồng cắt cụt của quý. Vợ của Đông mà trông thấy cảnh này chắc cũng cầm dao. Cô ta là con nhà quê giẫm phải cứt Hà Nội, thuê một thằng xe ôm rình rập chồng nhưng lại tiếc tiền. Thảo Nhi cho hẳn thằng xe ôm mỗi tháng hai triệu để...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mua và bán Mua và bánHai đứa đến sớm, nên theo thói quen, Thảo Nhi luồn tay qua gầm bàn phủ khăntrùm mò vào bụng dưới của Phương Đông nghịch ngợm giết thời gian. Đông đọcbáo mạng trên iPad, thỉnh thoảng lại cứng người, có lẽ xem phải tin vợ ghen chồngcắt cụt của quý. Vợ của Đông mà trông thấy cảnh này chắc cũng cầm dao. Cô ta làcon nhà quê giẫm phải cứt Hà Nội, thuê một thằng xe ôm rình rập chồng nhưng lạitiếc tiền. Thảo Nhi cho hẳn thằng xe ôm mỗi tháng hai triệu để nó làm báo cáo giả.Quán không nhạc. Khách đến muộn thật, trông không giống như người ta haytưởng tượng về một nhà văn thành danh. Phương Đông đẹp giai đứng dậy trântrọng bắt tay, quyển tiểu thuyết thứ hai của ông này xuất bản đã sáu năm trước,Đông để ở toilet đọc nát từng trang.- Anh uống rượu nhé, vang hay whisky?Ông nhà văn nhìn ly kem của Đông, cố giấu vẻ kinh tởm, lưỡng lự một thoáng.- Tôi uống bia.Thảo Nhi tò mò trắng trợn nhìn khách, suốt cả tuần vừa rồi cô sục Google tìm hiểuông ta. Hầu như không thấy ảnh, không thấy phỏng vấn, còn tiểu thuyết và truyệnngắn thì “nét” giăng đầy. Phương Đông rút từ túi da sành điệu Hermes một tập bảnthảo tiểu thuyết dày đã ép bìa nhựa sần, khẽ khàng đặt lên bàn.- Em đọc không dưới ba lần, đúng là văn anh, chẳng ai lẫn vào nổi.Ông nhà văn nhấp một ngụm lớn bia Duvel, châm một điếu Camel, buông mắtmông lung nhìn qua cửa chính được lắp kính cường lực. Phía ngoài vỉa hè, một gãtrung niên bảnh bao hàng hiệu đi Lexus đang vò đầu bứt tai xin xỏ một tay công anmặt non choẹt, chắc bị phạt về tội đỗ bậy. Hà Nội bây giờ thảm thật. Thảo Nhi lạithò tay cấu Đông, anh rướn người trình bày.- Em đồng ý với mọi điều kiện của anh, nhưng có điều nếu sau 50 năm anh lấy lạitên thì em hơi áy náy.Chẳng có ai đã năm mươi tuổi lại có thể sống thêm được ngần ấy. Người chết thìđâu cần tranh giành. Hơn nữa, đến lúc ấy thì chỉ có ma mới đọc tiểu thuyết, ngườita đâu có thời giờ. Tay nhà văn khàn khàn nói, ngữ điệu mệt mỏi giống như baonhiêu những thằng nát rượu.- Tùy ông thôi, điều khoản đó là vì ông. Thì như ông vừa nói, văn tôi rất khó lẫn.Thảo Nhi nhấp nhổm cắt lời, thói quen của cô giáo dạy mầm non hay phải bị trôngmấy thằng nhóc bỗng dưng đái dầm.- Nếu chúng ta không nói thì chẳng ai biết. Lịch sử văn chương đã có tiền lệ.Ông nhà văn đưa mắt nhìn cô, vẻ nhìn giống hệt cái kiểu lúc nãy ông ta nhìn lykem. Cuộc mua bán này được ông ta mặc cả là chỉ có hai người, Đông và ông ta.- Ôkê.Đông rút ra “bản thỏa thuận” viết nguệch ngoạc, chắc chắn là chữ của nhà văn.Chữ của ông ta nát bét như hôn nhân của ông ta. Văn bản có bốn chỗ đánh dấumàu vàng bằng bút nhớ dòng. Đông lấy cây Parker gài ở lỗ khuyết áo sơmi ThảoNhi mua tặng sinh nhật vào hôm hai đứa đi Sing du lịch, ghi nháy “đồng ý” vàomột trong bốn chỗ ấy.- Anh cho phép em được cắt mấy đoạn ở trang mười chín này, tám mươi tư này,một trăm linh...- Tôi đồng ý cho cậu viết thêm vào, bao nhiêu thì thoải mái. Nhưng tuyệt đốikhông được cắt và sửa.Thảo Nhi khẽ giật “bản thỏa thuận” mà cô đã đọc đi đọc lại ra khỏi tay Đông. Kiểunhíu mày chăm chú đọc qua cặp kính dày gọng sừng giả cổ làm cô mang vẻ củamấy bà kế toán trưởng trong những phim đen trắng thời bao cấp. Đông thích kiểukính này. Khi hai đứa làm tình, Đông luôn bắt cô phải mang nó. Anh bảo nó làmmặt cô đoan trang rất dâm. Những buổi trưa vừa có mưa rồi Đông trốn tòa soạnuống phê phê, nhìn cô khỏa thân đeo kính, Đông thường loay hoay được cú “đúp”.Thảo Nhi đẩy cốc nước cam ra xa, cố điềm đạm giải thích.- Nhưng những đoạn ấy rất chán, thậm chí nó phi lôgic. Làm sao có người đàn bànào lại xấu xa đến như thế.Ông nhà văn nốc cạn cả cốc bia, nuốt thở dài nói với Đông:- Gọi cho tôi một suất rượu “đúp” được không?Đông vẫy tay bồi bàn, bảo lấy cái chai dở Chivas 18 lần trước còn già nửa màĐông “treo cổ” gửi quầy bar. Chai rượu bị rót trộm còn non nửa. Phía ngoài đườnggã trung niên hình như thoát phạt, gã xun xoe đi giật lùi cảm ơn anh chàng nonchoẹt. Ông nhà văn châm điếu Camel mới.- Thế ông định viết cái gì thay vào đoạn cắt?Đông lưỡng lự nhìn Thảo Nhi, cô chẩu môi hù anh.- Ý của bạn em là muốn người đàn bà đấy sám hối đi tu. Mà thực ra mấy đoạn cắtlà ý chị Linh Nhung làm biên tập.- Ý cháu còn muốn là ở chương cuối, chị người tình sẽ lặng lẽ bỏ đi. Một khi phụnữ đã cao thượng thì họ sẽ làm được những việc phi thường.- Thôi được, nếu đấy là ý của nhà xuất bản. Còn cô Nhung thì tôi cũng biết, cô taquen tay cắt nhiều thứ lắm. Đàn bà mà.Phương Đông rùng mình. Tại sao đàn bà kể cả lúc cáu hay lúc không cáu đều thíchcắt. Có lẽ họ đơn giản nghĩ rằng cái đấy sẽ mọc lại được. Thảo Nhi hơn một lầntừng dọa: “Anh mà phản bội em thì em chỉ làm cái roẹt”. Vợ Đông không sỗ sàngnói thế, nhưng cô ta cũng sẵn sàng làm thế. Đông cúi xuống ghi nháy thêm chữ“đồng ý” vào một chỗ đánh dấu, anh ngẩng lên.- Thưa anh, cô bạn em cũng muốn đổi tên tiểu thuyết và ngày tháng ghi thời giansáng tác.Thảo N ...

Tài liệu được xem nhiều: