Những cơn mưa rào Hà Nội chợt đến, chợt đi, nhanh chóng, vội vã hệt như những con người đất Hà Thành… 5h chiều, Thư đạp xe chầm chậm trên con đường quen thuộc ngắm đường phố Hà Nội. Hôm nay là một ngày buồn chán, sáng đến trường thì không học, chiều thì anh chị đi vắng, ở nhà một mình không có việc gì làm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mưa và Những Khúc HátMưa và Những Khúc HátNhững cơn mưa rào Hà Nội chợt đến, chợt đi, nhanh chóng, vội vã hệt nhưnhững con người đất Hà Thành…5h chiều, Thư đạp xe chầm chậm trên con đường quen thuộc ngắm đườngphố Hà Nội. Hôm nay là một ngày buồn chán, sáng đến trường thì khônghọc, chiều thì anh chị đi vắng, ở nhà một mình không có việc gì làm. Côquyết định dắt xe đi dạo thì trời đổ mưa ào ào…- Gì thế này, lại mưa à!!!Cảm thán xong một câu, cô vội vã tấp xe vào một mái hiên đông đúc ngườitrú mưa. Đá vội chiếc chân trống xe rồi ôm đầu lao nhanh vào khoảng hiênchưa có người.“Take me to your heart. Take me to your soulGive me your hand before I’m oldShow me what love is – haven’t got a clueShow me that wonders can be true”Tiếng nhạcUS–UKphát ra từ chiếc loa nhỏ của quán cà phê bên cạnh làmđầu thư ngưng đọng vài giây. Chính là bài hát mà ngày nào cô cũng nghemỗi sáng thức dậy – nhạc chuông báo thức. Thư gõ mũi giày xuống sàn theonhịp bài hát, miệng không ngớt nghêu ngao theo từng ca từ bài “Take me toyour heart”. Lòng như thấy bình yên lạ.- Cô bé cũng biết bài này à? – đang mải mê theo giai điệu thì bên cạnh cótiếng người. Thư đánh mắt nhìn qua cái người vừa phát ra tiếng.Một người đàn ông tầm 28, 29 tuổi, ăn vận lịch sự như dân công chức, taysách cặp táp, tròng mắt đeo cặp kính gọng đen. Thư nghĩ, những người sangtrọng thì không bao giờ phải trú mưa ở những chỗ nhỏ hẹp như này, lúc nàocũng phải có xế hộp đưa rước chứ nhỉ. Nếu không phải dân công chức thì làbọn lừa đảo.-Dạ, chú! Cháu biết bài này! – Vì là bọn lừa đảo nên phải hết sức cẩn thận,không được manh động.-Tôi đâu có già lắm đâu mà em gọi tôi là chú chứ! – Cái người lừa đảo kianói xong còn cười ha hả một cách khoái trí.-Ơ ơ ơ… Dạ… – Thư ấp úng, rồi lùi lại vài bước, nhìn điệu cười của cáingười kia, cô càng thấy khẳng định của mình là đúng, thường thì nhữngngười sang trọng sẽ không bao giờ vô duyên như thế cả…Would you hold my hand. If I saw you in heaven?Would you help me stand. If I saw you in heaven?I’ll find my way. Through night and day,‘Cause I know I just can’t stayHere in heaven.Bên quán cà phê bên cạnh lại đổi bài, lần này lại là một bài hát đầy kỉ niệmđối với cô, Quý – mốt tình đầu ngọt ngào đã tặng cô bài này nhân ngàyValentine. Cô dường như quên đi tất cả mọi thứ ở hiện tại, quên đi cái ngườilừa đảo đang đứng bên cạnh mình, quên đi cơn mưa rào ẩm ướt, và quên đicả cái cuộc sống vội vã nơi Hà Thành này.Lớp 12, cô quen Quý trong một lần lang thang facebook. Vì đều là nhữngngười tự kỉ có truyền thống, lại cùng gu nghe nhạc nên cả hai nhanh chóngtiến triển mối quan hệ. 5 tháng sau cả hai chính thức yêu nhau và 3 thángtiếp theo là chia tay. Lý do là để Thư tập trung thi Đại học.Thư những tưởng Quý sẽ chờ đợi ngày cô đậu đại học. Nhưng ngay saungày thi môn đầu tiên, cô lướt facebook và thấy những dòng tán tỉnh củaQuý dành cho một cô gái khác.Thư đậu đại học và mối tình ngây ngô đầu đời cũng theo gió bay đi. Ngàyhôm nay, khi nghe lại từng giai điệu bài “Tear in heaven” cô thấy đắng lòng,thấy nghèn nghẹn. Miệng vẫn hát theo nhưng từng tiếng nói, hơi thở cứ lạcdần đi, khóe mắt cay cay rồi từng giọt từng giọt nước mắt tuôn ra trong vôthức.Cô khóc cho chính bản thân mình ngây ngô đi tin vào lời ngon ngọt củangười đó. Cô khóc cho mối tình đầu đặt nhầm chỗ. Cô khóc cho chính bảnthân mình mềm yếu và đau khổ vì những thứ không đáng trong suốt mộtthời gian dài. Cô khóc cho bài hát nhẽ ra nên cười vui vẻ…-Cô bé! Đang còn nhỏ tuổi đừng khóc cho những thứ không đáng.-Chú hiểu gì mà nói thế!-Tôi không hiểu, nhưng tôi biết cô khóc vì điều gì.-Chú chẳng hiểu gì cả thì đừng có mà phán như thánh thế. – Thư tức giận,dường như những lời vừa nói là những lời giận dỗi, những uất ức trong lòngbấy lâu.Thấy mình nóng giận quá mà nỡ to tiếng với người bên cạnh, Thư nhẹ nhàngcúi đầu, nói một câu xin lỗi thật bé. Và cái người kia cũng hiểu ý, lảng sangchuyện khác.-Cô bé biết bài hát này đúng không? Bài Tear in heaven, một bài hát thậtbuồn!-Ừm! Bài hát rất buồn, nghe như tiếng khóc vậy!-Nhìn em chắc là đang học cấp 3, nhà ở đâu sao lại đứng đây?-Hahaha. Cháu đang học đại học năm 2 đó thưa chú ạ. Cháu nhìn trẻ thế à?-Ơ… ờ… Haha… Rất trẻ, nhưng là trẻ con. – Nói rồi Minh nhìn ra chiếc xemàu xanh biển với cái giỏ xe hình thù ngộ nghĩnh. Anh không nghĩ ra đượcsinh viên năm 2 gì mà còn đi chiếc xe dành cho con nít như thế. Rồi anhnhìn đến cô bé, nhìn đến chiếc áo phông và váy voan đáng yêu, mái tóc xoănxoăn nhè nhẹ còn cài thêm chiếc kẹp con gấu màu xanh. Quả thật là trẻ conmà.Thấy ánh mắt xăm soi có phần thái quá của người kia, Thư bất giác giậtmình, quay mặt đi hướng khác. Cảm giác trong lòng cũng không chán ghétcái người này lắm có lẽ là vì cũng có cùng gu âm nhạc.-Sinh viên năm 2 rồi cơ à, học trường gì thế?-Dạ… Kinh tế quốc dân.-Chà chà, học cũng khá đấy chứ nhỉ. Ngày trước anh cũng học NEU này.-Thế ạ! Thế anh học khoa ...