Thông tin tài liệu:
Tôi sống bên bà ngoại trong căn nhà cao tít trên đồi núp dưới vô vàn tán lá vải cao um. Vào mùa hoa, ong, bướm bay rập rờn. Tôi yêu mùa vải chín sai chì chịt. Những buổi chiều tha thẩn trên đồi chỉ để tìm cho mình những bông hoa dại màu tím biếc mà tôi chẳng biết tên chúng là gì. Ngoại bảo những cây hoa dại thường mang cái tên do người làng đặt, cũng đơn giản và dễ nhớ như tên những đứa con của họ vậy....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa Vải Ngọt Mùa Vải Ngọt Tôi sống bên bà ngoại trong căn nhà cao tít trên đồi núp dưới vô vàn tán lá vải cao um.Vào mùa hoa, ong, bướm bay rập rờn. Tôi yêu mùa vải chín sai chì chịt.Những buổi chiều tha thẩn trên đồi chỉ để tìm cho mình những bông hoa dại màu tím biếcmà tôi chẳng biết tên chúng là gì. Ngoại bảo những cây hoa dại thường mang cái tên dongười làng đặt, cũng đơn giản và dễ nhớ như tên những đứa con của họ vậy. Ngoại khôngcho tôi gọi tên những loài hoa ấy.- Sao tên con thì đẹp thế? Đứa nào cũng bảo tên con đẹp.- Ừ, tên mày đẹp, đẹp như những bông hoa dại trên đồi ấy…Trong mắt ngoại có ánh chiều buông chầm chậm. Ngoại nhớ mẹ, nhớ ba tôi. Nhữngngười bỏ xóm núi này đi biệt tăm để lại cho ngoại nỗi nhớ hi hút như khói chiều bảnglảng trên những vạt đồi. Và ngoại đặt tên cho tôi… Thương Hoài.Đời ngoại buồn trôi theo những mùa quả, mùa hoa trên vừng đồi này. Ngoại trồng cây,trồng ngô, trồng sắn trên những khoảng đồi đã vạt cỏ, xới đất. Ngoại yêu những vụ mùacòn tôi yêu những mảng đồi đầy hoa và cỏ dại. Tôi tha thẩn mang nó vào những trang vởhọc trò và gọi đó là… Thơ!Vững là người bạn bên tôi từ những ngày thơ bé. Chúng tôi lớn lên bên nhau, đi học cùngnhau, ngồi cùng bàn và về chung một lối. Những buổi chiều mùa hè chúng tôi lên đồinhặt những cành cây khô. Vững tìm hái những bông hoa dây leo trên đồi quấn thànhchiếc vòng nguyệt quế đội lên đầu tôi. Tôi tưởng mình như nàng công chúa trong truyệnngoại hay kể bên bếp lửa đỏ rực những ngày đông lạnh. Những chiều nhặt đầy củi haiđứa ngồi bên triền đồi nhìn ra xa xa ngắm những đám mây lởn vởn bay. Xóm núi chìmtrong mây huyền ảo mà man mác buồn. Tôi thích ngồi nghe Vững kể về thành phố, nơiVững đôi lần cùng cha lên đó bán vải và ở lại qua đêm. Vững bảo đó là nơi rực rỡ ánhđèn và những loài hoa ngát hương thơm cả trong đêm.Người trong làng bảo sau này lớn tôi sẽ lấy Vững. Vậy mà khi lớn lên một chút chẳnghiểu vì sao chúng tôi xa nhau. Có lẽ vì cái lần Vững nhìn vào ngực tôi khi hai đứa bị bếtmưa trên đồi. Mặt Vững đỏ bừng. Vững nhìn chằm chằm vào ngực áo tôi, thẫn thờ… vàrồi Vững lao vào trong mưa…Tôi hiểu mình đã thành thiếu nữ. Tôi mơ về thành phố vàánh đèn màu rực rỡ khi mặt trời lấp sau những vạt đồi ló ánh chiều yếu ớt xuống xóm núinghèo bảng lảng khói và mây.Gió hè vi vút trên những cành vải. Những chùm quả xanh bé xíu chụm vào nhau. Vảinăm nay được mùa. Chỉ mấy tháng nữa thôi người ta sẽ kéo nhau về đây thu mua vải,không khí trên những vạt đồi sẽ tấp nập hơn nhiều. Đó cũng là lí do tôi yêu những mùavải chín. Những người thành phố với những sọt, những xe thồ về bẻ vải, cân, trả tiền rồihò nhau du xe qua những con dốc. Họ mang đến một không khí sôi nổi cho xóm nghèocủa chúng tôi.Tôi bẻ vải sâu trên vườn đồi. Những tán lá vải xanh um rập rạp, từng chùm đỏ lự, sai chìchịt. Người đàn ông có hàng râu rậm đi theo thu vải thỉnh thoảng đưa mắt nhìn tôi. Ôngta cố ý chạm vào ngực áo tôi. Một cảm giác buốt nhẹ chạy dọc sống lưng. Ánh mắt ông tachằm chặp nhìn vào nơi ngực tôi đang phập phồng thở… Ông ta chìa bàn tay to bản vớinhững đồng tiền phẳng phiu về phía tôi cười ma mãnh. Bàn tay ông ta giữ chặt hai cánhtay gầy nhẳng của tôi. Tiếng vải áo “roạt”. Một đường máu nhỏ hằn lên ngực tôi. Miệngtôi ứ lại bởi bàn tay đen ngòm. Tôi ngã ra “Vững ơi! Ngoại ơi!... Không!” Tôi cắn vàocánh tay gân guốc nhễ nhại mùi hôi hăng hắc.Tiếng cành vải sột soạt. Rồi một tiếng “bịch”. Gã đàn ông quay giật người lại.- Vững!Vững cầm cành vải quật mạnh vào mặt gã. Những quả vải nát bét, tung bắn ra hằn lênmặt gã những cái lằn đỏ tím. Vững giữ lấy tôi như bằng cả sức lực còn lại của mình lặngyên không nói. Đôi bàn tay Vững hằn những đường gân đỏ. Vững trưởng thành, mạnhmẽ và lì lợm.- Hoài đừng lên đồi một mình nữa, biết không?- Hoài phải làm mà.- Cấm đấy. Người thành phố toàn người xấu thôi.Mây xà xuống ngang lưng đồi. Tôi ủ đầu vào ngực ngoại ngủ. Ngoại đặt nhẹ tay lên ngựctôi:- Con gái lớn rồi đấy nhé!- Con sợ ngoại à.- Ừ, đừng đi một mình lên đồi, đừng gần thằng Vững đấy.- Vững không phải người xấu đâu ngoại.- Ừ, nhưng đừng gần. Biết chưa. Rồi khổ.Tôi biết ngoại sợ đời tôi như đời mẹ. Mẹ mang thai tôi khi mới 17 tuổi.Mẹ là cô gái đẹp nhất xóm núi này. Có bao chàng trai theo đuổi nhưng mẹ không ưng ai.Cho đến khi có đám sinh viên trường Mỹ thuật về vẽ tranh nơi xóm núi. Nhóm sinh viênấy nghỉ tại các ngôi nhà trong xóm. Chàng thanh niên ôm đàn ghi ta hát trong buổi giaolưu với đoàn Thanh niên xã đã làm trái tim mẹ xôn xao. Rồi anh ta xin được theo mẹ lênđồi vẽ mùa vải chín… Và rồi trọ lại nhà ngoại trong suốt thời gian đi thực tế.Ba tháng sau chàng thanh niên khoác ba lô về thành phố cùng với những người bạn.Ngoại nhìn mẹ thẫn thờ mang tấm hình người con trai ấy giữ chặt trên ngực mình. Còngió núi cứ vô tình mang tình yêu, niềm hy vọng của mẹ bay đi từng ngày.Vài tháng sau mẹ sinh tôi. Ngoại ẵm tôi từ lúc lọt lòng vì mẹ chỉ ...