Danh mục

Mùa xuân của mẹ

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 657.17 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nếu ai hỏi trên đời này có gì quý giá nhất, tôi xin trả lời rằng: Đó là mẹ của tôi…Tất bật với cuộc sống mưu sinh, bận rộn đi làm, mệt nhoài với công việc. Một ngày bị cảm nặng, cổ họng đau rát, người mỏi nhừ không thể nhấc nổi tay chân, tôi yếu đuối trở về trong vòng tay mẹ. Mẹ lo lắng ôm tôi vào lòng, nước mắt rưng rưng. Mẹ vội đi trải chiếu, lấy gối cho tôi nằm. Thấy tôi sốt quá cao, mẹ giã rau dấp cá đắp lên trán tôi, ánh mắt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùa xuân của mẹ Mùa xuân của mẹ TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HOÀI SÂM Nếu ai hỏi trên đời này có gì quý giá nhất, tôi xin trả lời rằng: Đó là mẹ của tôi…Tất bật với cuộc sống mưu sinh, bận rộn đi làm, mệt nhoài với công việc. Một ngày bịcảm nặng, cổ họng đau rát, người mỏi nhừ không thể nhấc nổi tay chân, tôi yếu đuối trởvề trong vòng tay mẹ. Mẹ lo lắng ôm tôi vào lòng, nước mắt rưng rưng. Mẹ vội đi trảichiếu, lấy gối cho tôi nằm. Thấy tôi sốt quá cao, mẹ giã rau dấp cá đắp lên trán tôi, ánhmắt trĩu nặng lo âu. Tôi nằm thiêm thiếp trên giường, lắng nghe bước chân tất tả, vội vã của mẹ xa dần, mẹđi chợ … Mẹ chăm sóc tôi bằng những kinh nghiệm dân gian. Mẹ lụi cụi bê nồi lá xông thơmlừng hương bưởi, hương sả, dầu khuynh diệp lên tận giường, cẩn thận trùm chăn cho tôi,xông đến lần thứ ba thì người tôi nhẹ tênh. Cảm nhận bàn tay mẹ âu yếm lau mồ hôi trên tóc, trên lưng như thuở nào, tôi biếngnhác nằm dài, hít hà mùi mồ hôi của mẹ. Mùi mồ hôi mà ngày xưa còn bé, mỗi khi ốm,tôi chỉ cần rúc vào áo mẹ, hít thỏa thích thật sâu cái mùi quen thuộc ấy là tôi đã khỏi bệnhmà không cần đến bất cứ thứ thuốc nào… Tôi lắng nghe cơn sốt đã giảm dần, cổ họng dịu êm bởi những lát quất hấp mật ongthơm ngọt, mẹ nấu với tất cả tình yêu thương. Tôi mơ màng nghe chim hót véo von trên lùm cây sau nhà. Nhà mẹ, nơi bình yên, chimvề làm tổ rất nhiều. Chúng không hề ít lời,cãi vã nhau inh ỏi, ríu ran! Mùi thịt kho mẹ nấu thơm lừng làm tôi tỉnh hẳn, đã mấy ngày nay, tôi không ăn cơmrồi. Mẹ xới một bát cơm đầy, ép chặt(vì tôi luôn chỉ ăn một bát), đĩa thịt nạc thăn khogừng. Canh rau dền nấu với tôm tươi giã bỏ vỏ, đỏ au, thơm phức. Mẹ âu yếm nhìn tôi ănngon lành như chưa bao giờ được ăn. Mà thật, cũng đã mười lăm năm từ ngày lấy chồng,tôi mới được ngủ trong vòng tay mẹ, làm nũng mẹ như thuở lên chín, lên mười. Mẹ chăm sóc tôi đầy yêu thương như ngày tôi còn bé dại. Nhưng tôi cảm nhận vòng taymẹ đã run rẩy, mong manh. Hai ngày ở với mẹ, tôi đã khỏe, sắc diện tươi tỉnh trở lại. Hônlên vầng trán nhăn nheo của mẹ, mái tóc chỉ còn lưa thưa của mẹ đã bạc trắng thời gian,tôi cố kìm những giọt nước mắt yêu thương. Trở về gia đình bé mọn của mình với những ngày bận rộn nối tiếp. Tôi ân hận vì mìnhđã ít về thăm mẹ. Mười lăm năm trôi qua tựa như một giấc mơ. Mười lăm năm nữa, biếtcó được ngồi trong vòng tay của mẹ nữa không? Đêm về, khi tất cả đã ngủ say, tôi lặng lẽkhóc vì thương mẹ. Ước gì quay ngược thời gian, để mẹ trẻ mãi bên con suốt đời! Mẹ ơi,mẹ có biết không? Con yêu mẹ!!! “Alo alo… hôm nayđi ăn trưa nhé? Sắp Tết rồi…!” “…Bạn có nghe mùa xuân đang về rất gầnđó không? hơi thở mùa Xuân đã vềtừng cănhẻm, từng khoảnh sânnhỏ của mọi nhà. Sáng sớm đi làm trời se lạnh, cồn cào nỗi nhớmùa đông… Nắng xuân vàng rực,trong vắt trên hè phố, tràn ngập những nẻo đường đi.Đôi môi dịu hiền của nàng xuân hôn nhẹ trên chồi non, cỏ biếc. Cây lá xanh hơn, tươi vàngát hương hơn... Xuân đã về trong bạn,trong tôi, trong ánh mắt trẻ thơ náo nức đếntrường. Đành lỗi hẹn với bạn, trưa nay tôi về thăm mẹ,vàmùa xuân này là mùa xuân thứ68 của mẹ tôi… Tôi đón mẹ ra Văn Thánh, hai mẹ con ngồi ngắm mặt hồ trong trẻo và bình yên, ngắmnhững chú chim sâu chăm chỉ tha mồi, ngắm những chú cá con li ti nô đùa trên mặtnước…Lắngnghe những câu chuyện của mẹ thời con gáingày xưa, và những nỗi niềm củamẹ ngày của hôm nay. Hai mẹ con sẽ gọi một chút soup của Nga, một chút salat Pháp,một món ăn Tàu nấu từ đậu hũ mà mẹ rất thích… “Xin đành lỗi hẹn, vì những mùa xuân còn lạicuûa mẹvới tôi quý giá vô cùng!”Giá như có cánh! Ước gì mẹ có cánh như bảy nàng tiên… Sài Gòn mùa Hạ. Mới hơn bảy giờ sáng mà trời đã nắng chói chang. Nắng gắt. Sáng mẹ dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, kho thịt. Cả nhà ăn sáng xong, mẹ dắt xera cửa, chở con đến trường học trước rồi đi làm. Hôm nay Thứ tư, đường phố đông quá!Mấy năm gần đây,Sài Gòn bất kể ngày nào, giờ nào cũng đông đúc, người ở đâu quá trời,đi đi lại lại, ngang dọc,tứ phía, các ngả chen chúc, ngột ngạt. Đường tung bụi trắng mờ… Mười lăm phút ra khỏi nhà, loay hoay một lát mẹ con kẹt cứng giữa dòng người, khôngtiến, cũng chẳng lùi hay rẽ ngang được! Mẹ kiên nhẫn giữ tay ga, xe vẫn nổ máy đều đều,tiếng gầm rú của ô tô, xe máy đủ loại tạo nên thứ âm thanh hỗn độn, inh tai khó chịu.Nghe một lúc cũng quen tai… Dòng người đông như một đàn kiến khổng lồ, càng ngày càng tụ lại đông nghịt, tắcnghẽn. Người đi xe máy đội mũ bảo hiểm lặc lè như rôbô (vì người nhỏ quá). Những xechở ba mũ bảo hiểm sát nhau lúc lắc cọ quậy liên tục, phần vì nặng, phần vì sốt ruột.Người đi xe đạp không đội mũ nhẹ nhàng hơn, lỡ quên mang bịt mặt sẽ hít hà thỏa thíchmùi xăng nhớt, mùi chì ngột ngạt. Phần đông phụ nữ đeo khăn bịt mặt che nắng, kính đenche kín mắt, khingộp thở phải ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: