Tôi đã thức giấc nhưng vẫn lười biếng cuộn mình trong chăn ấm, chưa muốn rời khỏi giường. Thời tiết giữa mùa Ðông lạnh, dù máy sưởi nóng lúc nào cũng chạy cho đủ ấm trong nhà, mà tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh từ ngoài không gian đang len lén thấm vào qua từng khe cửa. Hôm nay là thứ Bảy, và vì tôi đang buồn nên có quyền hư một chút, dậy sớm cũng chẳng biết làm gì, cơm nước thì đã có mẹ tôi lo. Nhưng nằm mãi cũng chán, liếc nhìn đồng hồ trên tường đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Muà Xuân Trên Cây Sầu Ðông Muà Xuân Trên Cây Sầu ÐôngTôi đã thức giấc nhưng vẫn lười biếng cuộn mình trong chăn ấm, chưa muốn rời khỏigiường. Thời tiết giữa mùa Ðông lạnh, dù máy sưởi nóng lúc nào cũng chạy cho đủ ấmtrong nhà, mà tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh từ ngoài không gian đang len lén thấm vào quatừng khe cửa.Hôm nay là thứ Bảy, và vì tôi đang buồn nên có quyền hư một chút, dậy sớm cũng chẳngbiết làm gì, cơm nước thì đã có mẹ tôi lo. Nhưng nằm mãi cũng chán, liếc nhìn đồng hồtrên tường đã 9 giờ sáng, tôi tung mền ngồi dậy, ra kéo màn cửa sổ lên.Ngoài trời, hàng cây mùa Ðông không lá trơ cành héo khô đứng im buồn trong màu trời uám, đã từ lâu tôi vẫn gọi những cây này là ?Cây Sầu Ðông?, vì nó chỉ vui tươi ra lá khitrời hết lạnh, khi gió Xuân về.Tôi dỗi hờn nghĩ tới những mùa Ðông lạnh như thế này trong đời, ?Cây Sầu Ðông? đãcho tôi những nỗi buồn nên thơ lãng mạn. Hôm nay cũng chính hình ảnh ấy lại cho tôimột nỗi buồn? thê thảm, vợ chồng tôi đang giận nhau, gay go lắm, chồng tôi bỏ về nhàcha mẹ anh ấy, tôi cũng chẳng vừa, cuốn gói về nhà cha mẹ mình sau một cuộc cãi vã totiếng, và ngôi nhà của hai người bỗng?trở thành vô chủ.Gia đình đôi bên ở cùng thành phố, chúng tôi lấy nhau tưởng rằng sẽ thuận tiện đi về nhàcha mẹ xum họp mỗi cuối tuần hay những ngày lễ nghỉ, nào ngờ, lại là nơi trú ẩn cho mỗingười, trở về mái nhà xưa không hào hứng vui vẻ gì, và cũng chẳng được cha mẹ chờmong đón tiếp.Khi vừa thấy tôi đứng trước cửa với cái valy quần áo to lù lù, mẹ tôi đã xụ mặt xuống,gay gắt:- Lại cãi nhau, giận nhau với chồng hả?- Vâng, mẹ cho con tạm trú vài ngày cho bớt căng thẳng..Dĩ nhiên mẹ tôi không thể quẳng valy của tôi ra ngoài như người chủ nhà tống khứ kẻthuê nhà không có tiền trả. Bà cằn nhằn:- Ðáng lẽ con không nên bỏ đi, bất cứ gía nào người vợ cũng phải ở nhà, rồi sóng gío sẽqua đi. Ngôi nhà vẫn là tổ ấm.- Nhưng anh ta là người bỏ đi trước, con chẳng dại gì ôm lấy cái tổ một mình cho lép vế.Mẹ tôi lo lắng hỏi:- Nhưng vợ chồng con đã xảy ra chuyện gì?Tôi kể tội chồng:- Anh ta đã tự ý đóng góp tiền với gia đình để gởi về cho những thân nhân còn lại bênViệt Nam nhân dịp Tết sắp đến này mà chẳng hỏi ý kiến con lấy một câu, con phát hiệnra cằn nhằn thì anh ta nói con ích kỷ, hẹp hòi với nhà chồng, có mấy trăm đồng bạc màcũng bắt chồng phải khai báo, còn hơn là hải quan Việt Nam hạch họe Việt Kiều khi vềnước.Mẹ tôi thở phào:- Mẹ tưởng chuyện gì to tát, chuyện ấy có đáng gì, nó nói thế là đúng rồi, nó làm ra tiềncũng có quyền tiêu xài riêng chút đỉnh, hơn nữa để làm qùa cho người thân ở Việt Namnhân dịp Xuân về. Nhà nào cũng thế con à, cuối năm cũng thu vén tiền bạc gởi về làmqùa cho người thân vui Tết, chồng con có lừa tiền dối bạc cho gái hay hoang tàn ăn nhậuđâu mà con nổi nóng lên.- Nhưng đáng lẽ anh ta phải nhẹ nhàng giải thích cho con hiểu, đằng này anh ta to tiếngtrước, mắng con trước?Rồi tôi óan trách:- Sao ngày đó chính mẹ đi coi tướng số nói hai đứa con hợp tuổi nhau, trên thuận dướihòa, và chọn ?ngày lành tháng tốt? tổ chức đám cưới. Hai năm sống chung đã cãi nhaumấy lần rồi. Con không tin vào thầy bói, tướng số nữa đâu, bạn con trước ngày cưới cảhai bên gia đình cũng xúm vào coi tuổi, và chọn ?Ngày lành tháng tốt? mà bây giờ đangli dị đó.Mẹ tôi khuyên:- Con ạ, vợ chồng trẻ, nên động một tí là tự ái rồi cãi nhau, nếu không biết nhường nhịnthì dễ đổ vỡ một cách oan uổng. Mai này có con cái sẽ ràng buộc nhau, biết nhường nhịnnhau hơn.Mẹ tôi lôi qúa khứ ra chứng minh:- Mà con cũng chẳng vừa, tính nết con vừa kiêu vừa hay lấn lướt người khác, hồi còn béđã lộ ra rồi, chuyên ăn hiếp chị, xí phần của chị, cái gì cũng đòi trước, đòi hơn. Người tađã nói: ? Giang sơn dễ đổi, tính nết khó dờỉ là thế. Còn cái chuyện ?Ngày lành tháng tốt?vẫn đúng với nhiều người chứ con, ?có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà.Tôi lôi hiện tại ra chứng minh:- Chợ búa, hàng qúan của người Việt Nam cũng chọn ?ngày lành tháng tốt? để khaitrương. Nhưng thử bán hàng vừa dở vừa mắc xem có đông khách không? Hay là sập tiệmsớm? Còn chợ Mỹ, khỏi cần chọn ngày giờ khai trương, cứ bán hàng rẻ là đông khách,như chợ Wal-Mart, còn chợ Tom Thumb gần nhà mình đó, trái cây, rau ria, xếp thật đẹp,nhưng gía cả trời ơi, mắc hơn các chợ khác nên chẳng ai sờ tới, chợ vắng như chùa bàÐanh.Ðang nghĩ lan man đến đây thì tiếng mẹ tôi gọi vào:- Con ơi, dậy chưa ra ăn bánh cuốn nóng với mẹ ?Công nhận mỗi lần giận chồng về nhà mẹ mình được nuông chiều sướng thật, đỡ ?vất vả?hơn sống với chồng, phải phục vụ anh ta mà có khi còn chưa vừa lòng, vẫn bị chê canhmặn, cơm khô.Tôi ngồi vào bàn với đĩa bánh cuốn nóng mà mẹ vừa làm. Vừa ăn tôi vừa nghĩ đếnchồng, chắc anh ta cũng đang được mẹ cưng chiều như tôi, điều này tôi biết từ trước khilấy anh, mẹ chồng tôi thương con đặc biệt, lúc nào cũng bày ra các món ăn ngon cho conmình, đến nỗi khi về ở riêng với tôi, chồng tôi còn luyến tiếc ước ao :- Gía mà mẹ ở chung với chúng mình.Tôi đã phải vùng vằng :- Anh muốn ở với mẹ thì đừng lấy em nữa.Mẹ chồng tôi có tài nấu ăn ngon, bất cứ món nhỏ món lớn gì bà đều làm thành món tuyệtvời, chỉ mấy con cá đù tầm thường dưới bàn tay ảo thuật của bà đã trở thành món cá khongon lạ miệng, miếng cá se cứng, thấm gia vị đậm đà ăn hoài không thấy ngán, hay đơngỉan như món sương sa mùa hè bà hay làm, ăn đến đâu thơm mát đến đó, và mát vào cảtới tim gan phèo phổi.Cho nên mỗi khi vợ chồng cãi vã giận hờn anh ta lại về nhà mình, vừa làm cao với vợ,vừa nhân thể được ăn ngon để ?bù đắp lại những thiếu sót, vụng về của vợ.Làm con dâu một bà mẹ chồng giỏi bếp núc, tôi đã vụng về, lại càng trở nên vụng về hơnbao giờ hết.Mẹ tôi nhìn tờ lịch trên tường và khuyên:- Còn một tuần nữa là Tết âm lịch, vợ chồng nên bảo nhau làm huề cho vui nhà vui cửa,và đón Tết theo truyền thống ông bà cho phải phép.Ðược mẹ chiều, cho ăn ngon vừa ý, chắc là chồng tôi sẽ?quên mất ngày về ?đoàn tụ? vớivợ, và tôi sẽ ...