Cái giếng đó còn để dành riêng cho chị tắm. Và hắn còn mất ngủ vì..chị tắm! Cuộc gặp gỡ trong quán ăn chay. - Tôi có thể ngồi chung bàn với chị được không? Quán hôm nay đông quá! Hắn bưng dĩa cơm chay trong chiếc đĩa nhựa xanh rẻ tiền khom lưng đứng trước mặt người đàn bà. Người đàn bà nhẹ nhàng ngước lên, đôi mắt đầy thảng thốt : - Không được. Tôi đang chờ một người quen. Hắn quay lưng bước đi, miệng lầm rầm cáu kỉnh: - Ăn chay mà cũng giành chỗ!...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mùi chayMùi chayCái giếng đó còn để dành riêng cho chị tắm.Và hắn còn mất ngủ vì..chị tắm! ***Cuộc gặp gỡ trong quán ăn chay.- Tôi có thể ngồi chung bàn với chị được không? Quán hôm nayđông quá!Hắn bưng dĩa cơm chay trong chiếc đĩa nhựa xanh rẻ tiền khomlưng đứng trước mặt người đàn bà. Người đàn bà nhẹ nhàngngước lên, đôi mắt đầy thảng thốt :- Không được. Tôi đang chờ một người quen.Hắn quay lưng bước đi, miệng lầm rầm cáu kỉnh:- Ăn chay mà cũng giành chỗ!Tìm được một chiếc ghế nhựa, hắn uể oải dích từng hạt cơm đãnguội khô khốc trong dĩa. Cơm chay thập cẩm. Cái tên hoa mỹcho phần ăn ít tiền nhất của quán chay bao gồm nhiều cơm nhấtcó thể, lèo tèo vài cọng rau xào và vài miếng đậu hủ kho tiêu mặnquéo lưỡi, đóng vai trò xúc tác tích cực cho hỗn hợp chất bột trộnvới vô số nước trà đá miễn phí phình lên sau khi trôi tuột quacuống họng đau rát vào bao tử rỗng tuếch của hắn.Quán chay mùa Vu lan lúc nào cũng đông khách. Hắn phóng tianhìn lơ đãng khắp dãy bàn ghế nhựa xanh đỏ, ngổn ngang giấyăn vương vãi dưới gầm bàn và những đốm nâu của nước tươngTam thái tử dây trên tấm khăn trải xanh đậm. Tia mắt hắn chợtdừng lại ở khuôn mặt người đàn bà ngồi góc trong cùng của quánăn. Một khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, với những đường nétbình thường, không xấu , nhưng cũng không có gì đặc biệt đủ đểlưu lại trong bộ nhớ người khác sau vài lần gặp.Hắn đã gặp chị ngay từ lần đầu tiên hắn ghé quán, thông thườngbắt đầu từ giữa tháng khi tiền viện trợ từ nhà đã cạn và khi hắnkhông còn trông cậy vào bất cứ khoản thu nhập thất thường nào,hắn tìm đến quán cơm chay, như mọi thằng sinh viên xa nhàkhác.Đây là tuần thứ hai liên tục hắn gặp chị. Có nghĩa là hai tuần liêntục hắn cạn sạch tiền ăn và bao tử hắn chịu đựng một ca trà đávào buổi sáng và một đĩa cơm chay buổi chiều.Chị ngồi hơi cúi đầu xuống, mái tóc giấu trong chiếc cặp vải lướikiểu nhà quê không giấu được cái gáy trắng thon thả nổi bật trênmàu tóc đen óng ả. Hắm mĩm cười chua chát nghĩ - người đàn bànày chỉ đẹp khi cúi mặt.Vứt đôi đũa bạc thếch vào cái dĩa đã được vét sạch, chungquanh đã vãn khách, hắn lần dò đến bàn người đàn bà, vẫn ủ rủvới tô cà ri chay trước mặt.- Chị không có bạn nào hết. Tôi đã để ý chị mấy ngày liền rồi. Saochị không nhường cho tôi một chỗ ngồi?- Người bạn của tôi hứa đến, và tôi vẫn chờ - người đàn bà trảlời, giọng hơi run rẩy.Hắn thấy đặc biệt kích thích và tò mò:- Đã 2 tuần nay rồi, có ai đến đâu! Tuần trước tôi cũng hỏi nhờngồi bàn chị, chị cũng trả lời câu này. Hay chị khinh tôi?Hắn không bỏ được cố tật đặt những câu hỏi trực diện làm ngườiđối diện lúng túng và khó chịu, bạn bè hắn kết luận, đó là lỗi lầmchết người của hắn, trong khi người khác uốn lượn trơn nhưlươn, hoặc chỉ cần một chút tế nhị. Nhưng có lẽ, tế nhị không cótrong cái đầu đặc phù sa bùn đất của hắn chăng?Trái với thái độ thẳng tuột thô thiển của hắn, người đàn bà vẫn từtốn và rụt rè:- Tôi không quen với ai, tôi ngại, tôi chỉ ngồi với người quen.- Tôi cũng ngồi một mình, không có ai quen, tôi chán ngồi mộtmình lắm rồi. Tôi chỉ cần có người để nói chuyện thôi!Chị đột nhiên nhìn hắn với đôi mắt ấm áp:- Thôi anh ngồi xuống đi. Ăn cà ri không? Anh ăn nhiêu đó cơmkhông đủ no đâu.Không đợi chị mời đến lần thứ hai, hắn cắm mặt vào bát cà ri cònnguyên trên bàn chị. Mùi khoai lang bùi quánh lưởi cộng hưởng vịbéo của nước dừa cốt đặc sệt làm hắn mờ mịt đi trong sungsướng thõa mãn của 5 giác quan và nổi thèm khát đau đáuhương quê nhà. Ngẩng đầu lên bắt gặp cặp mắt ái ngại của chị,hắn nói một mạch:- Tôi không phải thằng cù bơ cù bất, tôi là sinh viên trường nghệthuật và tôi cần việc làm. Chị có giúp tôi được không?- Anh đi theo tôi - người đàn bà nhẹ nhàng đứng lên, tiến ra cửa,thậm chí không thèm ngoảnh lại phía sau xem hắn có đi theo haykhông.Hắn ngoan ngoãn đi theo người đàn bà, tư thế sẳn sang lao vàobất cứ công việc gì có thể kiếm ra tiền.Vóc dáng cao to lực lưỡng của dân Cà mau sông nước và đôimắt lạnh - chẳng ăn nhập gì với nhau đã hại hắn.Trong khi bạn bè cùng lớp hớn hở rủ nhau đi đóng film ca nhạc,hắn liên tục thất bại casting, rồi xuống hạng đóng phim quảng cáosản phẩm. Hắn không thể nhập vào vai những anh chàng nghệsỹ ẻo lả si tình trong mấy phim ca nhạc thị trường, cũng khôngphải anh chàng phong trần bảnh bao có ria quai nón đêu đểu,mắt ướt rượt đa tình và càng không thuyết phục trong vai anhchàng láu lỉnh quảng cáo cho mì ăn liền hay anh chàng sạch sẽchuyên đi hà hơi vào cửa kiếng cái mùi thơm tho kem đánh răngclose-up.Tụi bạn hắn đã nản chí với việc liên tục giới thiệu hắn vào các vaiquảng cáo hầm bà lằng mỗi ngày trên nhà đài, và hắn cũng tinrằng, hắn, cuối cùng chỉ hợp vai những anh chàng vai u thịt bắpmồ hôi dầu mụn cám. Đành chấp nhận đồng tiền còm cõi đi pháttờ rơi quảng cáo ở ngã tư đường, mặc đồ lông th ...