Danh mục

Mỹ Nhân Mộng

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 151.75 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vân tưởng y thường hoa tưởng dung Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng ( Lý Bạch- Thanh Bình điệu ) Nàng lặng người ngắm pho tượng mỹ nhân bạch ngọc. Quang cảnh Hoa Thanh Cung thật náo nhiệt. Du khách nườm nượp thăm thú. Song có cảm giác, mọi người đều dồn tụ cả về quanh pho tượng Dương Quý Phi này. Không ai lại không lưu chân, nấn ná chẳng muốn rời đi. Nam thanh nữ tú, quý ông quý bà. Họ đua nhau chụp ảnh. Ảnh pho tượng từ các góc độ, ảnh chụp một mình hay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mỹ Nhân Mộng Mỹ Nhân MộngVân tưởng y thường hoa tưởng dungXuân phong phất hạm lộ hoa nùng( Lý Bạch- Thanh Bình điệu )Nàng lặng người ngắm pho tượng mỹ nhân bạch ngọc. Quang cảnh Hoa Thanh Cung thậtnáo nhiệt. Du khách nườm nượp thăm thú. Song có cảm giác, mọi người đều dồn tụ cả vềquanh pho tượng Dương Quý Phi này. Không ai lại không lưu chân, nấn ná chẳng muốnrời đi. Nam thanh nữ tú, quý ông quý bà. Họ đua nhau chụp ảnh. Ảnh pho tượng từ cácgóc độ, ảnh chụp một mình hay cả tốp người trước pho tượng. Có người còn leo hẳn vàobên trong, nép người dưới chân pho tượng để chụp. Nàng giơ chiếc Canon kỹ thuật sốchụp một pô. Đang lưỡng lự định chọn góc độ khác để chụp tiếp thì chợt nghe tiếng Việtđọc thơ nho nhỏ ngay sau lưng mình song vẫn đủ nghe rõ từng lời Vân tưởng y thườnghoa tưởng dung . Nàng ngạc nhiên, dừng máy, ngoảnh lại. Một người đàn ông đeo kínhdày cộp đứng gần nàng đọc nốt câu thơ dang dở Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng .Đôi bên nhìn nhau trong chốc lát, người đàn ông dè dặt :- Chị có muốn chụp với pho tượng làm kỷ niệm không ? Nếu không phiền, tôi có thể bấmgiúp mấy kiểu ?- Vâng… - Nàng lưỡng lự - Cảm phiền anh giúp vậy .Nàng đưa máy ảnh cho người đàn ông. Vì ngượng, nàng không dám tạo dáng, ngườicứng đơ trong bộ váy và áo thun. Người đàn ông nhỏ nhẹ:- Chị … thư giãn… thỏa mái đi .Rồi mọi chuyện cũng xong. Trả lại máy ảnh cho nàng, người đàn ông bắt chuyện :- Xin lỗi. Chị là khách du lịch ? Chắc lần đầu đến đây ?- Vâng. Lần đầu tiên. Cảnh sắc ở đây đẹp quá, anh nhỉ ?- Vâng… Tôi đến đây nhiều lần rồi… Vậy mà… lần nào cũng ngỡ ngàng như lần đầuvậy… Chị à .- Vậy, hẳn là anh công tác, hay học tập ở đây ?- Chị đoán đúng đó… Tôi học tập ở Đại học Tây An. Đúng ra là tôi đang làm luận án tiếnsĩ… về lịch sử tư tưởng phương Đông.- Thảo nào… Anh thuộc cả thơ chữ Hán.- Vâng- Người đàn ông cười nhẹ - Có gì đâu… Đấy là câu thơ đầu bài thơ Thanh Bìnhđiệu của Lý Bạch, nhà thơ nổi tiếng nhất đời Đường, vịnh Dương Quý Phi … Chắc chịcũng biết rồi .Vừa nói, người đàn ông vừa quả quyết bảo nàng cùng quay trở lại, chỉ cách pho tượngchừng vài chục thước. Đến trước bức vẽ mỹ nhân trong trang phục xiêm y diễm lệ tựangười vào khóm hoa thược dược, bên cạnh chua mấy dòng thơ chữ Hán, giảng giải :- Chắc chị cũng biết… Đây là tranh họa Dương Quý Phi. Còn đây là bốn câu thơ trongkhổ thơ đầu bài Thanh Bình điệu của Lý Bạch. Xin đọc hầu chị nghe : Vân tưởng ythường hoa tưởng dung. Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi Quần ngọc sơnđầu kiến. Hội hướng Dao đài nguyệt hạ phùng … Chị ạ, dịch sang tiếng Việt mình thì cónhiều người đã dịch. Riêng tôi… Tôi chỉ thích bản dịch của cụ Ngô Tất Tố… Lại xin đọcchị nghe : Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng. Gió xuân dìu dặt giọt sương trong. Víchăng non Ngọc không nhìn thấy. Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông … Dịch thoát ýmà vẫn giữ được phong vị Đường thi…Nàng nghe người đàn ông, nhìn bức họa, loáng thoáng hiểu. Nàng không biết chữ Hán.Vừa nãy thôi, nàng cũng đã đi ngang bức họa này, đoán là tranh họa Dương Quý Phi,song nàng cũng chỉ nhìn lướt cho qua, không thấy thú vị gì ở đấy. Giờ cùng ngắm bứchọa, lại nghe người đàn ông lạ này đọc thơ và giảng giải, nàng cảm nhận được thi vị, lạithấy mình thì nông cạn, mà người đàn ông kia sao mà hiểu biết đến vậy. Mải nghĩ, nàngthoáng giật mình khi người đàn ông à lên khe khẽ.- Thôi chết… Tôi rườm lời quá… Có khi còn làm phiền chị… Lại múa rìu qua mắt thợcũng nên… Có khi chị giỏi Hán ngữ … Tai hại…chỉ tại cái miệng này…Vừa nói, người đàn ông vừa vả nhẹ bàn tay lên miệng mình mấy cái liền. Mục sở thị,nàng bật cười nhẹ, và can :- Thôi thôi… Anh không phải tự trách mình như vậy đâu. Một chữ Hán bẻ làm đôi tôicũng không biết . Thật may là có anh giảng giải cho…Tôi tuy làm công tác tư liệu ở mộtcơ quan khoa học, nhưng mà…tôi cũng chỉ biết sơ những kiến thức trong phạm vi chuyênmôn hẹp thôi… Tôi sang đây, là đi chung đoàn công tác của cơ quan. Hôm nay, họ phảidự hội thảo, còn tôi thì được tự do, đến đây thăm thú. Tôi chẳng hiếu mô tê gì cả. TiếngAnh võ vẽ đủ để hỏi đường...May quá, gặp được anh... Anh làm hướng dẫn viên cho tôivới nhé ?- Thật thế ư ?... Vậy là tôi không đến nỗi quá vô duyên rồi… Rất sẵn lòng, nếu chị khôngchê. Thú thực là… tôi đã có đôi lần vô duyên như thế…Vậy mà vẫn không chừa…Chứng nào tật ấy… Hồi nhỏ còn đi học, cứ mỗi lần thấy tôi đọc sách được điều gì thú vịlà mang khoe rồi huyên thuyên kể lại, bất kể người khác có nghe mình không…là mẹ tôilại mắng…Chị biết mẹ tôi mắng thế nào không ?… Mẹ tôi mắng là Con mà cứ vôduyên như vậy… thì sau này ế vợ mất thôi … Đấy, mẹ tôi mắng mỏ thế đấy …Người đàn ông cười. Cái cười bẽn lẽn, trìu mến. Nàng khẽ rùng mình, cười theo, cảmđộng :- Là bà cụ … mắng yêu anh đấy. Phụ nữ chúng tôi là vậy…- Nàng ngượng vội chữa lại -Các bà mẹ thường vậy… mà anh.- À quên…mải chuyện… mà chẳng biết gọi nhau là gì. Tôi tên là Thi. Lê Hữu Thi… Cònchị ? Tôi ...

Tài liệu được xem nhiều: