…Take me to your heart Take me to your soul Give me your hand before I’m old… Take me to your heart _Alo, My đây ạ…. Chưa kịp nhìn số điện thoại, tôi đã đưa ngay điện thoại lên tai. _À ! quán đang thiếu người, ra ngay nhé_ giọng nói không lẫn vào đâu được của bà Mai,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MY SUN (mặt trời của tôi) MY SUN (mặt trời của tôi)Tác giả: boconganhkute1996Thể loại: Love story.…Take me to your heartTake me to your soulGive me your hand before I’m old…Take me to your heart_Alo, My đây ạ…. Chưa kịp nhìn số điện thoại, tôi đã đưa ngay điện thoại lên tai._À ! quán đang thiếu người, ra ngay nhé_ giọng nói không lẫn vào đâu được củabà Mai, chủ chỗ làm thêm của tôi.Uầy.Mệt thật ! Đang trong giờ học mà, phải tìm cách ra ngoài ngay mới được.Chuyện này cũng thường xảy ra nên cũng không khó lắm.Tôi đứng dậy đi ra khỏi chỗ ngồi, dáng khom khom, tay ôm bụng, nhíu mày, taykia quệt mồ hôi(trời đang nóng mà) ra chiều đang đau bụng lắm. giáo viên dạytoán, cũng là thầy chủ nhiệm ngạc nhiên nhìn tôi._Thầy ơi! Em đau bụng quá, em phải về nhà ngay ạ .Không đợi ông thầy già trả lời tôi (vờ) cúi xuống lễ phép và đi nhanh ra cửa, tayvẫn không quên ôm bụng.Vừa ra khỏi cổng trường, với chiếc xe đạp cà tàng, tôi nhanh chóng đạp xe tới cửahàng fastfoot. Oải thật, trễ một chút thể nào bà già khó tính ấy cũng cằn nhằn choxem. Mà kể ra thì cũng nhờ bà ấy nên tôi mới có một công việc bán thời gian đểtrang trải cho cuộc sống của hai bà cháu tôi. Tôi không cho bà biết việc tôi đang đilàm thêm ở cửa hàng, bà ngoại chỉ muốn tôi chú tâm vào việc học. Từ khi mẹ bỏ đitheo người đàn ông khác, bà ngoại là người tôi yêu quý, kính trọng nhất. Đối vớitôi, mẹ đơn giản chỉ là người đã sinh ra tôi, chỉ thế thôi. Và tôi chẳng biết ba tôi làai nữa, thế đấy. Khi bé mỗi lần mẹ về thăm bà và tôi, tôi luôn hỏi về ba, nhưng bàấy đã bảo không cần thiết phải biết. Thế đấy, ganh tị thật, những đứa có ba ấy,chúng nó được ba chở đi học, đi chơi. Còn với tôi đó là một ước mơ quá xa xỉ. Từbé tôi đã sống với bà ngoại, coi bà là người thân duy nhất. Còn mẹ tôi, từ sau khicưới bà ta chẳng hề thăm tôi lẫn bà ngoại một lần nào nữa, chắc ông ta khôngthích. Ngoại tôi có một cửa hàng tạp hóa nhỏ nhưng chẳng đủ thiếu vào đâu, tôibiết thế, mặc dù bà chưa bao giờ nói với tôi. Thế là tôi quyết định giấu bà đi làm.Tôi đã nới với bà rằng tôi giành được học bổng ở trường nên bà không cần phải lochuyện tiền học phí, nhưng tôi là một đứa có trí thông minh bình thường, không cóthời gian học tập và trường cũng chẳng có một suất học bổng nào. Ngày tôi xinviệc, chẳng có nơi nào thèm nhận một con nhóc chưa đủ tuổi lao động, lại đòi làmchỉ mỗi buổi chiều, chỉ có cửa hàng của bà Mai nhận tôi vào làm đến giờ. Mặc dùbà ấy khó tính thật nhưng với tôi bà ta đã cho tôi một cơ hội là việc để giúp đỡ bàngoại. Nhắc đến bà Mai chắc đang giận lắm đây vì cửa hàng cách trường khá xa.Đạp xe tăng tốc, chạy nhanh đến cửa hang, thay bộ áo dài vướng víu bằng đồngphục của cửa hàng và mặc tạp dề vào, tôi tất bật với những công việc thường ngày. Hôm nay là ngày gì mà quán đông thật đấy, tôi cứ phải chạy ra chạy vào nhưchong chóng. Chết thật, gì thế kia, đánh nhau à. Đây là quán ăn nhanh chứ đâuphải là… . Là nhân viên, tôi phải nhanh chóng giải quyết mấy việc này bằng cáchhòa giải trước khi bà chủ gọi công an. Nhưng mà, bọn họ đánh nhau hay đấy chứ,cứ như phim Hồng kông ấy. có một chàng trai cao, to, so handsome vừa bị mộtthằng nhóc choai choai xô ngã, còn là học sinh thì phải. Tôi chạy nhanh đến cái mớlộn xộn ấy, tuôn hẳn một tràng dài, mặc dù chẳng hiểu mô tê gì về chuyện xíchmích này. Tôi cao giọng giảng hòa:_ Quý khách đừng nóng giận, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà, có gì từ từ nói,sao lại đánh nhau. Hai cái tên ấy, một chàng trai lịch lãm và rất đẹp trai và một cậunhóc choai choai có vẻ đẹp bụi bặm, hai con người thu hút hầu hết sự chú ý củamọi người ấy, hình như chẳng xem tôi ra gì thì phải, họ vẫn túm cổ áo nhau vàtrừng mắt nhìn nhau làm tôi bỗng thấy lạnh cả sống lưng. Nhưng dù thế nào đi nữathì tôi phải giải quyết xong vụ này mới được. Điên thật, chắc tôi chết vì tức mất,tôi quát to vào mặt hai tên cứng đầu kia:_Có bỏ ra ngay không ? tôi gọi công an ngay bây giờ. Có đánh nhau thì về nhàmấy người mà đánh, khùng vừa thôi chứ, tôi…Chưa kịp nói xong, tôi lập tức im bặt vì ánh mắt tóe lửa của hai tên đó không còndành cho nhau nữa ma chiếu cả sang tôi. Thấy không ổn, tôi lập tức chống chế:_à không, ý tôi không phải vậy, xin quý khách đừng quá nóng giận, no mất ngongiận mất khôn mà…. Xin quí khách vui lòng…. Không lại phiền đến an ninh thìmệt lắm!Hai tên kia vẫn lườm nhau nhưng đã chịu buông cổ áo đói phương ra. Cái tên nhócvẫn mặc bộ đồng phục học sinh ấy quay ra và đi về phía cửa, trước khi đi còn đểlại một câu nói sặc mùi thuốc súng:_Nếu anh còn làm thế một lần nữa, tôi không ngại giết anh đâu…Ôi trời, đáng sợ thật, tôi đưa mắt nhìn sang anh chàng cao to, đẹp trai, anh ta đangnhếch môi như thách thức, đưa tay quêt vệt máu trên mép, anh ta nhìn sang phía tôivới ánh mắt kì lạ. Hm, nhìn kĩ anh ta có vẻ là một người đàn ông thành đạt,gươngmặt điển trai cùng đôi mày rậm, mái tóc gọn gàng cùng vóc dáng cao to l ...