Danh mục

Mỹ Thơ

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 519.17 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày mai tôi sẽ đi Mỹ Tho và đi bằng xe lửa. Tôi quyết định điều đó từ lúc nào? Không rõ lắm. Chỉ biết rằng sáng nay, khi đồng hồ ré nhà bên cạnh báo thức ông chủ nó đúng năm giờ để ông đẩy chiếc xe đạp cũ kỹ nhưng rắn chắc phía sau có cái cần xé to tướng ra ngõ hẻm, thì tôi đã nhanh nhẹn bước ra đứng ngoài bao lơn căn gác làm những động tác hô hấp rất đúng với phương pháp của những người tập thể dục dưỡng sinh cần mẫn và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mỹ Thơ Mỹ Thơ TRUYỆN NGẮN CỦA TRANG THẾ HYNgày mai tôi sẽ đi Mỹ Tho và đi bằng xe lửa. Tôi quyết định điều đó từ lúc nào? Khôngrõ lắm. Chỉ biết rằng sáng nay, khi đồng hồ ré nhà bên cạnh báo thức ông chủ nó đúngnăm giờ để ông đẩy chiếc xe đạp cũ kỹ nhưng rắn chắc phía sau có cái cần xé to tướng rangõ hẻm, thì tôi đã nhanh nhẹn bước ra đứng ngoài bao lơn căn gác làm những động táchô hấp rất đúng với phương pháp của những người tập thể dục dưỡng sinh cần mẫn vàchăm chỉ.Đã hơn một tháng nay, tôi sanh tật ngủ trưa vì một duyên cớ nói ra hơi tự ái là tôi khôngmuốn lắc đầu khi dì Ba bánh cuốn hỏi tôi dùng một dĩa hai đồng hay ba đồng. Cái nhà innhỏ nơi đó tôi làm thơ ký đã ngưng hoạt động và ông chủ của nó đã thân ái phân trần vớitôi rằng sở dĩ tấm bảng hiệu chưa gỡ xuống thì đó chỉ là một sự lường gạt rất lươngthiện để vay nợ mà thôi. Dì Ba bánh cuốn biết rõ điều đó và nhiều lần dì biểu tôi cứ việcăn rồi để đó chừng nào trả tiền cũng được. Lòng tốt của dì Ba thành thực lắm nhưng cáichừng nào có tiền của tôi lại quá đỗi mịt mờ. Nhận thì tổn thương sĩ diện, mà từ chốicũng làm cho dì Ba không vui, thôi thì ba mươi sáu kế, chỉ có ngủ trưa là thượng sách.Nói ngủ trưa nhưng vào khoảng bảy giờ, lúc dì Ba đặt gánh bánh cuốn trước nhà, tôi đãthức rồi và đã nghe rõ câu trả lời của bà chủ nhà trọ:- Cậu ấy còn ngủ.Kế hoạch gạt bỏ bữa ăn sáng của tôi đáng cho nhà dinh dưỡng học để tâm nghiên cứu.Tôi đề nghị bà chủ nhà cho ăn trưa vào khoảng mười giờ rưỡi và cho ăn chiều trước nămgiờ. Sau một tháng theo lối ăn uống mới đó , một hôm tôi tạt vào hiệu thuốc Tây cânthử thấy mình nặng thêm được một ký lô thịt. Hỡi những người bán thức ăn điểm tâm từông chủ hàng phở đến chị bán cháo đậu! Xin đừng tưởng tôi có ý ác phá phách sự làm ăncủa các người. Đây là một sự thật có cầu chứng bằng tấm lòng ham chuộng chân lý củatôi.Tôi không lấy sự dậy sớm hôm nay làm bằng cớ. Tôi siêng năng và hăm hở thình lìnhgiữa những ngày thất nghiệp không phải nhờ chút sinh lực có thêm do một kí lô thịt vốnlà tặng phẩm bất ngờ của một đoạn đời khổ hạnh bất đắc dĩ. Sự hăm hở nầy bắt nguồn tựmột ý nghĩ yêu đời nẩy nở trong tâm hồn tôi khi tôi nghe tiếng còi xe lửa Mỹ hú gần cùngmột lúc với tiếng đồng hồ ré nhà bên cạnh. Tiếng còi quen thuộc quá chừng tại sao hômnay tôi lại để ý? Tôi bị hấp dẫn bởi bài tạp bút của ông Sơn Nam, nhà hoài cổ kiêm trữtình văn thi sĩ đã nhập làm hồn Con tàu Mỹ Tho(1) trong một phút giây ngẫu hứng rồichăng? Nếu đúng như vậy thì tôi khỏi phải ngập ngừng khi viết những dòng sắp tới. Sựthật có khác hơn: tiếng còi xe lửa hú hôm nay làm sống lại trong lòng tôi hình ảnh mộtngười con gái. Ai đó có cười thì cứ việc cười tôi không mắc cỡ đâu, con người thấtnghiệp, ít ăn, ít cười, ít mua vui, ít làm việc nghĩa… cái gì cũng thiểu hơn thiên hạ thìthiết tưởng người đời cũng nên rộng lượng ban cho y một cái đa để đời sống được côngbình một chút. Và trong các thứ đa, thì có cái đa nào nhơn đạo và thơ mộng hơn cáiđa tình? Nhờ vậy mà tôi lên cân chăng? Kết luận bây giờ còn hơi sớm. Hãy trở lại vấnđề ngày mai tôi đi Mỹ Tho bằng xe lửa. Lời thiệt đã khai ngay rồi, bây giờ bạn đã rõ khiviết những dòng nầy, lòng tôi không có hướng về những bụi ô rô cóc kèn trên mé rạchBình Chánh hay mảng tường loang lở của một nhà ga hiu quạnh được đem vào bài tạpbút của ông Sơn Nam. Tôi nghĩ đến một cô gái và tình yêu giữa tôi và cô gái đó có dínhdấp rất mật thiết với con đường sắt Sài Gòn - Mỹ.Cho nên ngày mai nầy, dù mưa dù gió, dù giông bão đầy trời, dù Bộ Công chánh cóquyết định bãi bỏ thình lình con đường xe lửa Mỹ trước ngày thông báo, tôi cũng nài xincho nó được chạy một chuyến sau cùng để tôi được ngồi trong lòng nó trở về cái thànhphố nhỏ, êm đềm thơ mộng mà ngày xưa có lần tôi đã từng âu yếm gọi là Mỹ - Thơ. ***Nhưng tại sao tôi lại gọi Mỹ Tho là Mỹ Thơ? Đó là một điều cần giải thích.O tròn như quả trứng gàÔ thời đội mũ, ơ thời mang râu.Việc đổi Tho thành Thơ không đơn giản, khô khan như khi người giáo viên lấy phấn vẽthêm cái cù ngoéo bên hông chữ O trên tấm bảng đen của một lớp học bình dân. Nó códuyên cớ hết sức thường tình và cũng rất đỗi diệu kỳ, thơ mộng của nó. Số là tôi tên Mỹvà người yêu của tôi là một cô gái tên Thơ, cả hai đều chào đời, lớn lên và học tại thànhphố Mỹ Tho. Tình yêu làm cho người ta có nhiều sáng kiến phi thường cho nên trong mộtcuộc luận bàn, chúng tôi cùng xác định rằng chữ tho không có nghĩa gì cả và quyết địnhđổi cái tên tỉnh lỵ chúng tôi thành Mỹ Thơ. Ai có rầy rà sự lớn lối của chúng tôi xin hãydằn cơn thịnh nộ. Đây chỉ là quyết định của hai người yêu nhau trong một cơn túng ngặtđề tài tình tự, không phải là một quyết định của nghị viện bắt quan dân làng nước phảituân theo. Và nếu như rủi ro, tôi có đắc cử dân biểu như những sự lầm lẫn thường cótrong lịch sử, thì khi cần biểu quyết về việ ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: