Chiều cao mỗi tầng nhà trung bình khoảng non ba mét, vậy nền tầng thứ mười tám được tính mười bảy lần ba là năm mươi mốt. Hào nhẩm tính và ngay từ ngày đầu tiên đến đây ở đã ghi vào bộ nhớ là mình đang ở cách mặt đất năm mươi mét, tính chẵn! Thấm thoát mà đã hơn hai năm, Hào lên xuống bằng cái thang máy phụ của tòa chung cư hai mươi tầng này vì nó gần căn hộ cậu ở thuê hơn thang máy chính. Xa nhà qua đây du học, cái gì Hào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Năm mươi mét cao bên trên chợ Năm mươi mét cao bên trên chợ TRUYỆN NGẮN CỦA KHÔI VŨChiều cao mỗi tầng nhà trung bình khoảng non ba mét, vậy nền tầng thứ mười tám đượctính mười bảy lần ba là năm mươi mốt. Hào nhẩm tính và ngay từ ngày đầu tiên đến đâyở đã ghi vào bộ nhớ là mình đang ở cách mặt đất năm mươi mét, tính chẵn!Thấm thoát mà đã hơn hai năm, Hào lên xuống bằng cái thang máy phụ của tòa chung cưhai mươi tầng này vì nó gần căn hộ cậu ở thuê hơn thang máy chính. Xa nhà qua đây duhọc, cái gì Hào cũng phải tính toán vì tất cả đều gắn chặt với túi tiền và quỹ thời gian.Đến học kỳ cuối cùng này, mỗi tuần Hào chỉ còn học có hai ngày. Những điểm du lịch thìhai năm qua, cậu đã lần lượt tranh thủ thời gian rảnh rỗi mà đi hầu hết. Nếu còn thì chỉ làchưa đi Marina Bay Sands, mua vé đi thang máy lên kiến trúc hình con tàu nằm gác trênba tòa nhà cao mà ngắm toàn cảnh đảo quốc. Nhưng nơi ấy Hào lại định sẽ chỉ đi khi làmxong luận văn tốt nghiệp, vào lúc chờ kết quả. Vì thế mà suốt thời gian này, ở nhà vớiHào trở thành khoảng thời gian dài dằng dặc. Hai thằng bạn ở chung phòng với cậu là haiđứa khác hẳn nhau. Một đứa đi học cả ngày ở trường NUS (1). Nó là sinh viên được họcbổng và mới học xong năm đầu tiên. Đứa thứ hai thì học ở một trường đại học tư, cứ rảnhlà tranh thủ làm tour guide chui để kiếm tiền tiêu, bất chấp lệnh cấm sinh viên ở cáctrường đại học tư đi làm. Anh chủ hộ, cũng là người Việt, thì cứ tám giờ sáng khóa cửaphòng mình đi làm ở tận khu vực sân bay Changi, tám chín giờ tối mới về, tắm rửa xonglà vào phòng đóng kín cửa, chẳng hiểu thức làm việc hay ngủ lúc nào mà cứ để đèn sángcả đêm. Có khi cả tuần lễ, Hào chỉ gặp mặt anh được một, hai lần. Dĩ nhiên, tháng nàocậu cũng phải gặp anh vào ngày đóng tiền thuê nhà và nhận được nụ cười vui vẻ của anhcùng câu hỏi: Sao! Học hành đén đâu rồi?.Thứ hai đi học cả ngày. Ở nhà ba ngày liên tiếp. Thứ sáu lại đi cả ngày. Ở nhà hai ngàyliền. Nhàn cư vi bất thiện. Thừa thãi thời gian, Hào tự nghĩ ra việc để làm. Đó là đi chợvào tất cả những ngày nghỉ, thay vì một tuần mới đi một lần như trước kia. Đây là dịp đểcậu luyện tay nghề nấu nướng. Ít tháng nữa về nhà mà xuống bếp biểu diễn làm món ăn,chắc má sẽ phải tròn mắt ngạc nhiên. ***Ở căn hộ sát cửa ra vào thang máy có một ông già. Cứ khoảng chín giờ, ông mở cửa rangồi bệt dưới nền sát thềm cửa, lấy cái ghế thấp đế trước mặt làm bàn, đặt cái laptop lên,rồi dán mắt vào máy cả buổi.Hào làm quen với ông già. Cậu nghĩ, đây vừa là cách tiêu pha thời giờ, vừa có thể tìmhiểu thêm về đất nước, con người của đảo quốc qua chính một người bản xứ. Đó là chưakể có cơ hội luyện tiếng Anh và chút ít tiếng Hoa học lóm được.Có thể tóm tắt lý lịch của ông già thế này: bảy mươi tuổi, nguyên là kỹ sư xây dựng đã vềhưu, bị bệnh thấp khớp mãn tính, hiện ở với anh con trai út hơn ba mươi vẫn sống độcthân, làm việc tại một khách sạn trên phố Orchard.Khác với nhiều người gốc Hoa đứng tuổi ở đây, chủ yếu nói tiếng Hoa còn tiếng Anh thìhạn chế, ông già vốn thuộc giới trí thức nên việc giao tiếp của Hào dễ dàng hơn. NgheHào giới thiệu mình là người Việt, quê ở miệt vườn Long Thành, ông à lên một tiếng rồikể: Có một lần tôi qua Việt Nam chơi. Nhưng Long Thành thì tôi chưa đến, cũng chưanghe nói. Hào tranh thủ giới thiệu quê mình là nơi có rất nhiều vườn trái cây. Ông giànói như reo lên: Thật tuyệt! Chẳng bù ở nước tôi đất nông nghiệp và vườn trái cây đều lànhững gì phải xếp vào loại hiếm hoi.- Ông làm gì với cái laptop thế hả ông? – Một hôm, Hào tò mò hỏi ông già.- À! Tôi có một games chơi thú vị lắm. Có thể chơi suốt đời mà không hề thấy chán...- Games gi vậy ông? Cho cháu chơi với...- Không! Cho anh bạn trẻ xem thì được, còn chơi thì tôi nghĩ là anh bạn còn chưa tới tuổi.Hào tủm tỉm cười:- Bộ là... là một games... games sex hả ông?- Bậy nè! Đây, anh bạn trẻ xem thử đi khắc biết...Hào nhìn vào màn hình laptop nhưng không hiểu gì. Trên ấy chỉ là một tệp tin với nhữngđoạn văn bản ngắn, mỗi đoạn có một cái tít được trình bày chữ khổ lớn, có màu xanh,đỏ... Thỉnh thoảng vào cuối đoạn văn bản có một hình ảnh, trong đó Hào nhìn thấy ảnhông thủ tướng Lý Hiển Long của Singapore, ảnh tổng thống Obama của Mỹ và cả ảnhcủa quân nổi dậy Lybia... Cậu hỏi và ông già giải thích games của mình.Hóa ra là ông chơi trò đọc tin tức trên các trang mạng rồi đao về những tin tức chínhtrong mấy tệp lưu trữ của mình. Mỗi tháng là một tệp tin.- Với mấy cái tin tức này thì có gì mà vui hả ông?- Vui chứ! Tôi chỉ ngồi đây mà biết hết những gì đang diễn ra trên thế giới và ở nước nhà,từ chính trị đến kinh tế, xã hội, giá cả... Cuối mỗi tháng đọc lại các tin trong tháng đó,lắm khi phát hiện ra điều gì đó thú vị...- Thí dụ như những chuyện gì ạ...- ... như chuyện người ta đưa tin con trai tổng thống Gaddafi của nước Lybia đã bị giếtchết, ít hôm ...