Danh mục

Năm muơi ngàn của người đàn bà đồng nát

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 178.27 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phố nghèo, chiều mưa buồn lê thê. Có vài tiếng rao vọng lại, tiếng trẻ con khóc, tiếng 2 bà mẹ trẻ chửu mắng nhau, tiếng ồn từ một quán nhậu rẻ tiền….. Và cả tiếng kêu ken két từ cái bàn đạp đã gãy một bên của chị. Chị đạp đi thế mà lòng vui lạ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Năm muơi ngàn của người đàn bà đồng nátNăm muơi ngàn của người đàn bà đồng nátPhố nghèo, chiều mưa buồn lê thê. Có vài tiếng rao vọng lại, tiếng trẻ con khóc,tiếng 2 bà mẹ trẻ chửu mắng nhau, tiếng ồn từ một quán nhậu rẻ tiền….. Và cảtiếng kêu ken két từ cái bàn đạp đã gãy một bên của chị. Chị đạp đi thế mà lòng vuilạ. Đơn giản thôi, vì qua một chiều mưa lao lực và hi vọng, túi chị đã có 50 ngàn.Vừa đạp xe, thỉnh thoảng chị lại sờ vào túi của chiếc áo bộ đội bạc màu, thẫm đenvì mưa và mồ hôi, ở đó có 50 ngàn. Ở đó có tình yêu thương của chị.Tiểu sử của chị cũng ít ỏi, như số tiền trong túi áo chị vậy. Một khổ nữ bới ráckiếm cơm. Không chồng, không nhà, không niềm vui thường trực. Có một đứa con6 tuổi. Có một niềm hi vọng chơi riết trò ú tim. Thực ra thì lúc có đồng vốn ít ỏitrong tay, chị là bà buôn ve chai, nhưng như lúc này thì…..Nửa tháng nay, cả 2 mẹ con chị bệnh. Mà mẹ con chị vẫn thường bệnh như thế.Làm ra được đồng nào là lại ngấm hết cả vào thuốc men. Chị chạy vạy trong xómtrọ nghèo để mượn tiền thuốc thang, cơm nước qua ngày. Chị vừa là người bệnh,vừa là con bệnh, vừa là kẻ nuôi bệnh tận tình. Hàng xóm chị là những “ngườinghèo tốt bụng có hạn”. Thế nên, sau vài bát cơm, miếng cháo ban đầu rồi họ cũngphải bỏ rơi mẹ con chị. Họ còn có cuộc sống của mình. Họ lực bất tòng tâm. Xómtrọ nghèo bên sông Sài Gòn hoang hải ấy buồn liên miên. Như những khúc tìnhcủa Ngô Thụy Miên cứ réo vang mỗi chiều mưa ở phòng của lão chủ trọ già- côđộc.Đã hai ngày nay, mẹ con chị chỉ húp mớ cháo lỏng bỏng từ bát gạo mà bà già bánvé số hàng xóm cho. Chị biết bà cũng không có gạo mà ăn, và mặc dù đã cho mẹcon chị rất nhiều. Nhưng đành nhắm mắt ngửa tay, như cho sự sống mình một cơhội chuộc lỗi vậy.Để đến sáng nay, chị đứng dậy. Như cây chuối ở quê chị năm xưa bị bão xônghiêng rồi tự đứng dậy.Thế thôi. Phố những ngày vắng chị, hình như “rác quýgiá” cũng nhiều lên. Chỉ vài vòng đạp xe, vài lần “khứu giác yếu đuối và đói” củachị phải chịu mùi xú uế từ những thùng rác uống căng tràn thời gian và nước mưa:Chị có 50 ngàn.“Con muốn ăn gì nào con trai?”, trong cái phòng trọ chỉ đủ để nằm-ngồi, để biếnchị và con trai thành “người thành phố” ấy. Sáng nay, chị đã xoa lên cái đầu cảtuần không gội của nó mà hỏi thế.“Má, nhỏ thôi, một cái đùi gà nhé má. Con hứa, con sẽ khỏe liền, he he. Rồi con lạiđi bán vé số như thường. Con lại mua mì vằn thắn cho má ”. Thằng quỷ. Đúng làchị thích món mì đó. Hễ khi nào bán “cháy hàng”, là nó lại mua cho mẹ một tô, coilà “quà”. Nó 6 tuổi. Chị muốn nuốt chửng nó vào trong người ấy chứ, để vĩnh viễnchẳng gì có thể đụng chạm đến nó. Đứa con thân yêu-người thân vô nhị trên cõiđời của chị. Thế mà chị không làm được. Không thể nào.“Nhất trí thưa ngài. Đảm bảo sẽ có một em đùi gà chiên giòn bóng mỡ về chongài”. Người đàn bà “khổ hạnh vui tính” cười với con. Nhìn đứa con gầy còm,nhợt nhạt chị tủi hổ vô vàn.__Tiếng ken két của chiếc xe đạp lướt qua những vũng nước mưa nhẹ tênh. Chịchẳng thấy đói gì cả. Dù lúc trưa chỉ uống nước, và ăn mớ xôi hôm qua lão chủlàm cổ cúng người vợ quá cố, lúc sáng lão mới mang cho.“Này, bác Tám, bác sao thế này. Lâu nay bác ở đâu. Trời ơi, mọi người trông bácmãi, sao thế này bác ơi”. Là lão Tám Ròm. Làm nghề vá xe đạp, hồi trước ở cùngxóm trọ. Sau lão đi kiếm thằng con trai bị tâm thần bỏ lão đi từ lâu vì nghe tin nóbạt tận Chợ Lớn. Thế mà giờ thì lão đang thoi thóp trên tấm ván đầy mỡ heo củađám tỷ lô chợ sáng.“Đói….đói….”. Lão thều thào, mắt nhắm ghiền như ngủ.“Bác đợi cháu, nằm đây nhé”. Chị chạy vào tiệm tạp hóa gần đó. Mua cho lão mộtbịch sữa, một cái bánh mỳ. Có bao nhiêu đâu, chỉ hết 10 ngàn, chị nhẫm tính rồi.Còn 40 ngàn mà lo gì. Bác đói chẳng lẽ mình bỏ đi, trước đây bác tốt với mình…..“Này con kia….à bảo là không có tiền trả bà mà đi mua đồ kinh nhể…” Mụ NămVàng. “Tao không tự lấy thì chắc kiếp sau mày trả quá, đưa đây, có bao nhiêu đưahết đây, 1 đồng bà cũng lấy”. Mụ giật lấy 2 tờ 2 chục trên tay chị. Chị giằng lại.“Bác ơi, em xin bác. Rồi em đi làm em gửi bác. Con em đang ốm….em xinbác…bác ơi...”. Mụ Năm béo quá, chị thì gầy quá.Taychị lại ướt nữa, 2 tờ tiền cứthế tuột ra. Chị cứ đứng đờ người ra đó mà chẳng biết làm gì, khuôn mặt chị-khuônmặc khắc khổ không còn đủ chỗ cho nỗi thất vọng nữa rồi. Và mụ Năm cũng đãmất hút đầu hẻm. Mà không quên cảnh cáo chị và chỉ thằng nô sai đi theo: “Cònthiếu 4 trăm 6. Cho mày một tuần, bà sẽ đến hỏi chuyện. Mày, lấy luôn chiếc xeđạp của nó cho tao”.Chao ôi. Có đâm có chém, có nợ trăm triệu vạn triệu chị cũng chịu được, cũng cặmcụi làm cho đến cùng đời bến kiếp để mà trả nợ. Mà sao giờ mất bốn chục, chị cảmthấy như rụng hết cả 2 bàn tay, ruột đứt từng khúc mất rồi.Mụ Năm…. cũng phải thôi, gia đình mụ cũng vừa tan nát vì lão chồng tặc cờ bạc.Chị nuốt nước mắt, chị chẳng còn thấy mặn gì cả. Vì đã tê buốt hết cả người rồi.Con trai ch ...

Tài liệu được xem nhiều: