Ngày xửa ngày xưa, có người đã rỉ tai tớ rằng “Năm viên kẹo tượng trưng cho một tình bạn vĩnh cửu”. Và cũng trong những ngày xưa thơ ngây ấy hai ta, đã trao cho nhau thật nhiều kẹo, mỗi lần tớ đều đếm đúng năm viên.Vị kẹo cậu tặng tớ ngày ấy giờ đây vẫn thật ngọt ngào, tan trong miệng, chảy vào tim những dòng cảm xúc khôn nguôi…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Năm viên kẹo Năm viên kẹoNgày xửa ngày xưa, có người đã rỉ tai tớ rằng “Năm viên kẹo tượng trưng cho mộttình bạn vĩnh cửu”. Và cũng trong những ngày xưa thơ ngây ấy hai ta, đã trao chonhau thật nhiều kẹo, mỗi lần tớ đều đếm đúng năm viên. Minh họa: La Nguyễn Quốc VinhVị kẹo cậu tặng tớ ngày ấy giờ đây vẫn thật ngọt ngào, tan trong miệng, chảy vàotim những dòng cảm xúc khôn nguôi…Mãi mãi, mãi mãi là bạn… mãi mãi… cậu chẳng thể nào nghe được tâm tư này củatớ, rằng tớ nhận ra mình đã thích cậu thật nhiều…Rằng tớ nhận ra mình phải buông tay cậu… Tớ thật sự trước giờ chẳng là gì đặcbiệt hơn chữ “bạn” với cậu, có phải không?…Tớ học chung với cậu từ năm lớp mười.Cậu với tớ thật khác nhau, có lẽ cũng chính vì lý do đó mà nguyên một năm lớpmười tớ kỳ thực chưa từng một lần đem tâm trí nghĩ về cậu, có qua chỉ là nhữnglần vô tình chạm mặt trò chuyện rồi cũng vô tình tớ đem chúng quẳng ra sau đầuquên hết. Tớ biết cậu cũng vậy bởi có bao giờ cậu chủ động cho tớ một lời bắtchuyện nào đâu!Lên mười một, tớ được Uyên nhường chức lớp trưởng mà từ lâu mình ao ước. Thúthật với cậu, tớ thích vô cùng! Tớ vốn dĩ là một đứa con gái háo thắng hay mộngtưởng, tớ đã mơ đôi tay mình xây dựng nên một tập thể tốt như thế nào, ngoanhiền đến mức nào. Tớ những tưởng mình là Hercules có thể chiến thắng mọi khókhăn để biến tập thể ta thành một gia đình gắn kết keo sơn. Tớ đã làm, và làm,và… chưa một lần nhận ra mình dùng sai phương pháp. Tớ mơ tưởng đến nhữngbông hoa nhưng không nhìn thấy hàng hàng gai nhọn ẩn giấu đằng sau vẻ đẹp mêhoặc lòng người ấy…Tớ cứ cố chấp nên tớ bị đâm!Tớ bị câu nói “cả lớp ai cũng ghét bà” đâm một cái thật đau. Tớ giật mình rụt taylại nhưng không kịp nữa rồi. Cái cảm giác những kỳ vọng hằng đêm theo mình đivào giấc ngủ cứ như thế thản nhiên vỡ vụn ngay trước mắt quả thật vô cùng hụthẫng. Tớ không biết làm thế nào để níu giữ chúng lại. Tớ không muốn chúng ra đi,cũng không muốn tình cảm giữa mình với lớp cứ từng ngày tồi tệ thêm..Tớ chịu thua.Từ khi đó, tớ thu mình vào trong vỏ ốc xấu xí nguyện không đưa đầu ra ánh sángthêm lần nào nữa. Tớ đã tự biến mình thành con ngốc như vậy - một con ngốc chỉthấy trước mắt toàn một màu đen trống rỗng mịt mù, nó đem lòng đi giận tất thảymọi người, nhắm tịt mắt để không thấy một ai cho đến một ngày trong tâm trí nódần vẽ nên hình dung một người bạn.Người bạn ấy không nhớ vì nguyên cớ gì được xếp ngồi trước nó, ở dãy bàn trongcùng cạnh cửa sổ có tấm rèm xanh theo gió bay bay. Người bạn đó giống như mèoKitty, tuy có miệng để nói nhưng không có miệng để hỏi chuyện buồn trong lòngnó, cũng không có tâm trí gì nghĩ đến chuyện của nó với lớp, cứ một mực “khácngười” làm bạn với con ngốc. Lâu lâu quay xuống cười một cái, bắt một câuchuyện, kêu nó bằng “má”, tự xưng “con trai”, dùng tấm lưng rộng của mình checho nó làm việc riêng trong giờ học, làm nó cứ chăm chú nhìn vào tấm lưng ấy,mái tóc xoăn xoăn màu hung ấy mấy tháng liền.Người bạn ấy là cậuTớ dần có cảm tình với tấm lưng cậu, thấy thương thương nụ cười ấm của cậu,thinh thích đôi mắt được tớ khen “lông mày gần mắt thiệt rất đẹp trai cậu à”. Cả cáivẻ ngượng nghịu gãi đầu, đôi mắt ít khi nào nhìn vào con gái khi nói chuyện củacậu cũng làm tớ chú ý thật nhiều.Tớ nghe người ta nói “Năm viên kẹo tượng trưng cho một tình bạn vĩnh cửu”,trong đầu tớ liền nghĩ tới cậu. Ngày sinh nhật năm cậu mười bảy, tớ tỉ mẩn góinăm viên kẹo thành hình bó hoa tặng cậu, cũng không nghĩ tặng quà con trai cái gìkhông tặng đi tặng hoa kẹo sến rện sẽ làm người khác chú ý, còn lên kế hoạch chocả tổ bốn tổ chức sinh nhật làm cậu ngượng ngùng chín mặt. Không biết sinh nhậtlần đó cậu có vui? Còn tớ, đến bây giờ vẫn còn thấy nhớ những cục gôm, bút chì,thước kẻ, khăn giấy mọi người mua làm quà đặt bên cạnh bó hoa tớ làm được cậuđặt lên cái ghế đỏ chào cờ… Và khuôn mặt ai đó phía trước chốc chốc quaynghiêng nhìn xuống ghế quà. “Không biết có phải là đang cười?”.Tớ biết năm mười một cậu có thích một người, người đó ngồi trước cậu, có lẽ vìvậy nên cậu mới chọn chỗ ngồi trước tớ. Cậu đâu biết tớ ngồi đằng sau cũng y mộtcảm giác như vậy với người phía trước!Tớ đã thật vui khi lấy được lời hứa của người ấy rằng năm sau chúng mình sẽ tiếptục ngồi như vậy, cậu phía trước, tớ phía sau, ở hai cái bàn cuối cùng của tổ bốnđặt cạnh cửa sổ có tấm rèm xanh phất phơ trong gió.Nhưng ai nào ngờ lên mười hai chúng ta học khác lớp.Cũng đâu ai ngờ chỉ mình tớ bị chuyển đi khỏi tổ bốn.Đâu ai ngờ… lời hứa kia chỉ còn duy nhất một mình tớ giữ…Ngày tớ đứng ngoài cửa sổ lớp cậu, nhìn vào chỗ cũ mình ngồi trống rỗng trongkhi cậu ngồi bên này với bạn bè đã làm tớ giận thật nhiều. Tớ tự hỏi rốt cuộc lờihứa kia là gì đây? Tớ vì khăng khăng giữ chỗ mà cứng đầu cứng cổ với thầy giáolà vì cái gì đây? Với cậu, tình cảm tớ dành trao là cái gì? Là không gì hết! Tớ ngày ...