1. Hôm nay nhà tôi chuyển đến nơi ở mới, một con ngõ nhỏ yên tĩnh với đầy rẫy những giàn hoa giấy đỏ, trắng , hồng và hồng nhạt. Sắp xếp đồ đạc xong xuôi mẹ mới quay sang nhìn tôi nghiêm giọng - Du, đến nơi ở mới thì liệu mà cư xử cho đàng hoàng nghe không? Nếu mẹ mà còn nghe bất cứ lời phàn nàn nào từ hang xóm kiểu như trèo cây trộm quả hay đá đít chó canh nhà thì…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nàng Công Chúa Ngủ Dưới Dàn Hoa Giấy Nàng Công Chúa Ngủ Dưới Dàn Hoa Giấy1. Hôm nay nhà tôi chuyển đến nơi ở mới, một con ngõ nhỏ yên tĩnh với đầy rẫy nhữnggiàn hoa giấy đỏ, trắng , hồng và hồng nhạt. Sắp xếp đồ đạc xong xuôi mẹ mới quay sangnhìn tôi nghiêm giọng- Du, đến nơi ở mới thì liệu mà cư xử cho đàng hoàng nghe không? Nếu mẹ mà còn nghebất cứ lời phàn nàn nào từ hang xóm kiểu như trèo cây trộm quả hay đá đít chó canh nhàthì…Ối chà, nghe mẹ doạ nạt mới ghê chứ! Tôi nhe răng cười, co giò chạy vù ra sân, khôngquên hét lại một câu thật tử tế- Mẹ yêêêêên tâm! Quanh đây làm gì có cây quả nào ra hồn, vả lại giờ con thích đá đítmèo hơn…- Duuuuuuu…Tiếng mẹ róng riết đuổi theo sau nhưng con nhóc với mái tóc xoăn tít đã tót ra tới tậncổng. Giữa tốc độ điên cuồng của đôi chân, tôi vẫn kịp ghi nhận hình ảnh đối diện là cănnhà hai tầng sơn trắng nhỏ xíu được bao bọc bởi dàn hoa giấy khổng lồ cũng màu trắngnốt.2. Hì hụi mất cả ngày trời tôi mới làm xong và treo được chiếc xích đu tự chế lên câybàng cổ thụ trước cổng. Đong đưa vài cái kiểm tra cho chắc ăn rồi tót cả hai chân lênthanh gỗ dày, tôi ngửa cổ hú dài một tiếng đầy khoái trá, nhún mạnh. Chiếc xích đu laolên hạ xuống vun vút như con bọ hung rít lên điên cuồng trong không khí. Nhưng đúnglúc tôi vươn người định làm một động tác uốn lượn điệu nghệ thì một tiếng “rắc” kinhhoàng vang lên. Thật khủng khiếp! Mặc dù đã kiểm tra kỹ lưỡng độ bền chắc của sợi dâycũng như tấm ván nhưng tôi lại quên béng mất sự lụ khụ của loài thực vật đã vài chụcnăm tuổi. Làm thành một đường vòng cung tuyệt đẹp trước khi “hạ cánh” xuống mặt đất,tôi ôm cái cằm trầy trụa, nước mắt thi nhau ứa ra vì đau đớn.- Này, đằng ấy định làm xiếc đấy à?Từ trên ban công tầng hai của toà nhà đối diện, một gương mặt toe toét thò ra, tươngphản tàn nhẫn với sắc trắng óng mịn của những chum hoa giấy bao quanh. Tôi ngiếnrăng:- Đồ “nhọ nồi” nhiều chuyện! Mắc mớ gì…- Bạn có sao không?Vẻ sừng sộ biến mất ngay tức khắc. Tôi nín bặt, sững sờ nhìn khuôn mặt trắng loá đangcúi xuống nhìn mình đầy lo lắng. Cái cổ vinh dự quay lên quay xuống. Trời đất quỷ thầnthiên địa ơi! Tôi đang ngủ mơ giữa ban ngày hay sao mà cùng lúc nhìn thấy hai bản mặtgiống nhau đến từng chi tiếy chỉ khác mỗi màu vậy nè?3. Dư chấn của cú té đúng là không nhẹ chút nào nhưng ít nhất tôi có thể xác định là nóchẳng tồi tệ đến mức khiến tôi rơi vào tình trạng bị ảo giác. Hai gã con trai tôi gặp lúc ấykhông phải là sản phẩm nhân bản vô tính bước ra từ một cuốn sách khoa học giả tưởngđiên rồ nào đó mà chỉ đơn giản là một cặp sinh đôi! Cậu trắng là anh tên Bình, gã đen làem tên Minh. Tôi biết được những điều này từ bà bác sĩ – bà mẹ của ngôi nhà đối diệnkhi bà sang băng bó và kiểm tra vết thương cho tôi. Trước hang đống lời cảm ơn tuôn ratừ mẹ, bà bác sĩ chỉ khoát tay, nói đơn giản:- Chẳng có gì to tát đâu. Tôi cũng có hai đứa con trai nên hiểu mà. Đứa thứ của tôi cũnglà một “thảm hoạ sống” đấy! May còn được đứa lớn ngoan ngoãn hiểu chuyện, chính nóbảo tôi sang đây coi sóc vết thương cho cô bé.Buổi tối mẹ dắt tôi sang nhà hang xóm bắt cảm ơn đàng hoàng. Khi Bình gật đầu mỉmcười dịu dàng thì cậu em, gã Đen chết tiệt lại núp sau, vươn người làm một động tác kỳkhôi, nhại lại chính xá hình ảnh của tôi trên chiếc xích đu tai hoạ. Tôi hừ mũi quay phắtđi. Hứ, nếu không phải đang đứng trước mặt người lớn tôi sẽ xông vào quại cho hắn mộttrận ra trò. Bất giác Bình đặt tay lên tay tôi nói nhẹ nhàng:- Từ nay Du cứ sang nhà mình chơi. đừng chơi trò đó một mình nữa. Nguy hiểm lắm!Ánh mắt Bình như tan ra, màu cà phê sữa ngọt ngào. Tôi nín re, gật đầu. Tim đập thìnhthịch trong lồng ngực. Dấu hiệu xấu rồi!4. Bà bác sĩ ra lệnh cho hai cậu con trai hộ tống tôi đến trường mới. Biết tin, nét mặt mẹgiãn ra hài lòng thấy rõ:- Vậy là mẹ không lo con vứt quách sách vở mà chui tọt vào cái quán điện tử nào trênđường nữa rồi!Tôi làu bàu, kéo cái cặp sách lấm lem mực lếch thếch ra cổng. Hai chiếc xe đạp đã chờsẵn từ bao giờ. Trông thấy bộ dạng của tôi, gã Đen nheo mắt, nhếch miệng chừng cố nénmột nụ cười. Tôi tảng lờ, chẳng lý gì đến gã. Bình đỡ lấy cái cặp sách của tôi bỏ vào giỏxe, cái áo sơ mi được ủi phẳng phiu của cậu ấy phả vào tôi mùi hương dễ chịu.- Du lên xe đi, Bình chở đến trường.Tôi leo lên, không phải không ngại ngùng. Lạ ghê, trước mặt Bình, bao nhiêu vốn từ ngữgom góp bấy lâu của tôi dường như mất sạch. Đến một cái cười tươi cũng tắc tịt, bí rị. GãĐen đạp xe song song, thỉnh thoảng lại ngoảnh qua, tung ra những lời châm chọc sắcnhọn về bộ dạng kinh hoàng của hàng xóm. Tôi trợn mắt, hăng hái trả đũa. Đang lúc khẩuchiến kịch liệt, bất chợt phía trên vẳng tới tiếng ho nhè nhẹ. Tôi im bặt. Phải rồi, Bìnhhẳn không thích mấy cô nàng miệng lưỡi thô lỗ, ăn nói bặm trợn đâu.5. Bình vẫy tay rồi rảo bước lên dãy lớp khối trên. Còn lại tôi với Đen đứng chơ vơ ở khuvực nhà gửi xe. Hắn xốc cái ba lô lên vai, quay sang bảo tôi:- Đi theo tao! ...