Danh mục

Nắng cuối dòng sông

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 175.28 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lão vật vạ bên vạt khoai tía, rách mướp. Lão trườn, lão khóc, lão rống lên như vừa bị làm thịt. Kêu, gào, chửi bới, lão thở không thành tiếng. Phương chạy sang tội nghiệp dìu lão vào nhà, lão nhất định không chịu, lão hổn hển: - Gọi thằng Phúc về đây cho tao, gọi thằng Phúc về đây cho tao. Tao sắp chết rồi, tao sắp chết rồi. - Phương thấy bộ dạng lão thảm hại, vừa thương lại vừa không nín nổi cười. Ai nói vậy thì không rõ chứ cả làng này mà nghe lão nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng cuối dòng sông Nắng cuối dòng sông TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG HIỀNLão vật vạ bên vạt khoai tía, rách mướp. Lão trườn, lão khóc, lão rống lên như vừa bị làmthịt. Kêu, gào, chửi bới, lão thở không thành tiếng. Phương chạy sang tội nghiệp dìu lãovào nhà, lão nhất định không chịu, lão hổn hển:- Gọi thằng Phúc về đây cho tao, gọi thằng Phúc về đây cho tao. Tao sắp chết rồi, tao sắpchết rồi.- Phương thấy bộ dạng lão thảm hại, vừa thương lại vừa không nín nổi cười.Ai nói vậy thì không rõ chứ cả làng này mà nghe lão nói vậy ít ai không cười. Lão say đãthành lệ, vui uống, buồn uống, làm việc xong uống, không có việc gì- uống, gặp bạn bè-uống, cô đơn cũng uống.Ai khuyên gì lão cũng không nghe, lão bảo:- Rượu chả nấu từ gạo, chúng mày ăn thì tao uống, mỗi người mỗi cách, càm ràm nỗi gì?Chả thế mà người lão chỉ toàn da với xương, lão chết hụt mấy lần rồi. Phỏng có nghe ainói lão qua đời chắc xóm làng cũng chẳng lấy gì làm lạ. Lão ưa nịnh, nịnh vào lão bùi tai,có cái gì lão cũng mang cho tất. Vợ lão chẳng phải tay vừa, nào khóa khạp thóc, giấu tiềnthật kỹ vậy mà mấy phen cũng phải điêu đứng với mấy bà hàng rượu. Kể cũng tội, vợ lãotrước kia xinh xắn nhất làng, con mắt lá dăm, mái tóc dài đen nhánh, trai làng thiếu gì kẻngấp nghé cổng nhà. Ấy vậy mà vợ lão chỉ gật đầu khi anh Thụy (tên lão) đi bộ đội xuấtngũ trở về làng. Cả làng mừng cho lão- anh bộ đội cao ráo, đẹp trai khỏe mạnh và vợ lão-cô gái xinh đẹp, nết na đảm đang nhất làng.Niềm vui chẳng được bao lâu, vợ lão cứ xảy hết lần này đến lần khác, có lần đủ chíntháng mười ngày thì vợ lão chỉ xinh ra một cục đỏ hon hỏn. Làng Tiên xá ngày ấy nào đãbiết gì về chất độc màu da cam, chỉ biết một bên là dải núi chứa bao truyền thuyết về rắncó mào và con sông vắt qua cánh đồng làng tháng tháng năm năm vẫn hơn một lần trànvào làng trút giận. Người nói ra kẻ nói vào, người nói ba đời nhà lão trước kia ăn ở thấtđức làm nghề đồ tể bây giờ nó vận vào thân tuyệt tự. Chạy thầy chạy thuốc mãi khôngxong, vợ lão lần mò lên núi tìm Thầy Sài, nghe nói thầy cao tay ấn trong việc cầu tự mấychục năm nay, đến người Hà Nội còn tìm về nhờ thầy làm phúc. Vợ lão có bầu thật, cáibụng lùm lùm, nhọn hoăn hoắt, ai nhìn cũng đoán con trai. Mà con trai thật, hồng hàokhỏe mạnh, lão mừng phát điên lên, lão nâng đứa con yêu quý trên tay, lão khóc, lãocười, lão gào lên khi ôm sinh linh nhỏ vào lòng. Lão đặt tên con là Phúc.Làng Tiên Xá ngày ấy, ít ai không cảm động khi trời mùa đông căm căm rét thấy lãođánh trần giữa con sông ngàu phù sa riu tép, thả vó kiếm từng đồng bạc lẻ, ngày mưa lãovẫn cắm cúi đi bừa hết ruộng nhà này đến ruộng nhà khác, ngày nắng lão đốt tấm lưnggầy chở thùng kem đi khắp làng trên xóm dưới- lão chịu thương chịu khó, lão hiền. Lãolà tấm gương mà khối bà vợ trong làng lấy ra so sánh vơi chồng mình.Từ ngày sinh con vợ lão yếu hẳn, lúc nào cũng héo hon, bệnh phong hành hạ, chẳng aicòn nhận ra cô Dung ngày ấy, chỉ thấy người đàn bà lúc nào mắt cũng ướt, thỉnh thoảngngắc đầu về một bên, thái dương, miệng giật giật liên hồi. Phúc ngày một lớn, vợ lãocũng chạy chữa thuốc thang bớt bệnh, mụ cũng hái dâu, cũng tay cuốc tay cày làm chẳngthua ai. Cái nhà mái bằng đổ vừa xong là lúc mụ ngã bệnh nặng, thầy Sài đến khấn lầmlầm, múa nhang, phun ước khắp nhà nói nhà xây trên đầu con mãng xà từ thời Lý bây giờnó cựa quậy đầu để báo thù, thầy còn phán đối tượng tiếp theo là Phúc. Lão nghe mà rụngrời chân tay. Thầy Sài bảo phải cho Phúc lên ở nhà thầy bốn mươi chín ngày để thầy yểmđất thì may ra lúc đó mới yên. Lão riu ríu làm theo, đã quen có tiếng con trẻ ở trong nhà,thằng Phúc mới đi có mấy ngày mà lòng lão như có lửa đốt, lão đứng ngồi không yên, rítđược nửa hơi thuốc lào lão cũng bỏ dở. Được gần một tháng lão nhớ con quá, không chịuđược tìm lên nhà thầy Sài thăm con.Lão thất kinh thấy thằng bé đầu đội khăn trắng, tay chống gậy hầu thầy Sài đã về với tổtiên. Lão lột khăn trên đầu thằng bé, ôm chặt lấy con, thông thống chạy về làng như mađuổi. Thằng Sài khiếp đảm nhìn cha, nó khóc không thành tiếng trong vòm ngực chuanồng mùi phèn đất. Vợ lão quỳ mọp dưới chân lão, mụ giập đầu xuống đất toét cả trán,não nuốt khan, đôi mắt hừng hực lửa, lão vồ lấy sợi chão tẩn cho mụ một trận, vợ lãokhông kêu nửa lời, mụ chỉ lảm nhảm:- Tôi có tội với mình, nhưng xin mình, xin mình đừng bỏ con, bỏ tôi.Lão nằm vật ra nhà, ôm đầu bứt tóc, lão nhớ giây phút thằng Phúc cất tiếng khóc chàođời, nhớ lần nó lên sởi nổi mụn đầy mình lão thức trắng đêm bón từng thìa nước cơm vàođôi môi con khô bỏng, lão nhớ những ngày lão kiệu con trên vai lội ra giữa dòng sôngtrong mát nghe tiếng cười giòn tan, trong trẻo của con đến quặn lòng. Lão đã yêu thươngcon hơn cả mạng sống của lão, vậy mà…, vậy mà…Lão chợt nhớ tới con, lão yếu ớt gọi tên con, không thấy con đâu, lão tìm khắp nhà, vợlão nằm rên như sắp chết cũng bật dậy phát hoảng tá hỏa đi tìm t ...

Tài liệu được xem nhiều: