Danh mục

Nắng Đưa Em Về

Số trang: 100      Loại file: pdf      Dung lượng: 465.81 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 37,000 VND Tải xuống file đầy đủ (100 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chuyến tàu đưa Cát Thơ ra giàn khoan dầu khí Vũng Tàu đang lênh đênh trên biển cả. Giám đốc Xê - khốp đã nhận, cô mừng không thể tả. Nhưng nghe đâu ngoài giàn khoan đã có giám đốc mới, Cát Thơ hơi lo lo. Không ai nghĩ là cô tiểu thư vốn yếu đuối về thể chất lẫn tinh thần lại tình nguyện ra giàn khoan làm việc. Chỉ có Cát Thơ biết nguyên cớ mà thôi. Nhưng Cát Thơ đang lao đao say sóng chẳng thiết nghĩ gì cả, cô rã rời buồn nôn. Cuối cùng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng Đưa Em Vềvietmessenger.com Yến Quỳnh Nắng Đưa Em Về Chương 1Chuyến tàu đưa Cát Thơ ra giàn khoan dầu khí Vũng Tàu đang lênh đênh trên biển cả.Giám đốc Xê - khốp đã nhận, cô mừng không thể tả. Nhưng nghe đâu ngoài giàn khoan đã có giám đốc mới, Cát Thơ hơi lo lo.Không ai nghĩ là cô tiểu thư vốn yếu đuối về thể chất lẫn tinh thần lại tình nguyện ra giàn khoan làm việc. Chỉ có Cát Thơ biết nguyên cớ mà thôi.Nhưng Cát Thơ đang lao đao say sóng chẳng thiết nghĩ gì cả, cô rã rời buồn nôn. Cuối cùng chỉ có ói ... và ói ... xanh xao, rũ rượi.Ra đến nơi, Cát Thơ choáng váng nằm mẹp một chỗ. Cát Thơ chẳng dám trình diện với giám đốc mới của công ty dầu khí mà phải trình điện bác sĩ ĐăngDương vì ngã bệnh.Đăng Dương - bác sĩ của khu giàn khoan đầu khí - mỉm cười động viên Cát Thơ:- Cô bé không quen đi tàu nên choáng váng chứ không có bệnh gì đâu.Mặt bơ phờ ủ dột nhưng Cát Thơ vẫn cố gắng hỏi:- Thế hả bác sĩ? Em không có sao chứ?Đăng Dương ân cần khám cho Cát Thơ, giọng vẫn nhẹ nhàng cất lên:- Cô bé bị say sóng, hãy nghỉ ngơi và uống thuốc thì sẽ khỏe lại thôi.Cát Thơ cất giọng ai oán:- Ra làm việc mà nằm một chỗ thế này, thật là kỳ không thể tưởng.Nhìn Cát Thơ với ánh mắt dịu dàng, Đăng Dương nở nụ cười hòa nhã, cảm thông:- Em bị sự cố say sóng chứ có muốn bệnh thế này đâu. Yên tâm đi! Giám đốc mới tên Mi- kha- nốp không nỡ trách em đâu.Cát Thơ cố giấu nụ cười:- Làm như anh là giám đốc vậy.Đăng Dương giải thích nhẹ tênh:- Anh không là giám đốc nhưng biết tính giám đốc.Cát Thơ tò mò hỏi:- Tính giám đốc thế nào hả anh?Đăng Dương đáp với một chút pha trò:- Tính mỗi người mỗi khác.Cát Thơ trề môi:- Thế mà tưởng anh biết ...Đăng Dương nói với giọng hóm hỉnh:- Anh chỉ biết làm bác sĩ thôi.Và anh lấy thuốc đưa cho Cát Thơ ân cần bảo:- Em hãy cố uống thuốc thì sẽ chóng khỏi thôi mà. converted by Web2PDFConvert.comCảm giác chếnh choáng, buồn nôn vẫn còn lan khắp người Cát Thơ. Cô gắng gượng đón lấy ly nước và viên thuốc từ tay Đăng Dương uống cái ực vànói:- Em sợ bị ói nữa quá?Đăng Dương trấn an:- Em hết đi tàu rồi, không ói nữa đâu.- Em thấy chiếc giường lắc lư như con tàu.Đăng Dương phì cười:- Em có cảm giác thế thôi. Chiếc giường không có lắc lư đâu.Anh trả lời và nhìn Cát Thơ chằm chặp. Một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, đi tàu say sóng, đi xe say xe, chẳng lẽ Cát Thơ ra đây làm việc thật?Thoáng nghi ngờ, Đăng Dương hỏi Cát Thơ:- Em ra đây làm việc thật à?Cát Thơ trả lời bằng câu hỏi ngược:- Anh không tin em ra đây làm việc sao?- Em làm gì?- Kỹ sư hóa.- Oai quá nhỉ? Em sẽ làm gì, có biết không?Cát Thơ thật lòng đáp:- Em cũng chưa biết nữa.Đăng Dương ân cần nhắc nhở Cát Thơ:- Lần sau có đi tàu, em nhớ uống thuốc trước nhé. Uống thuốc sẽ tránh được cảm giác buồn nôn.Cát Thơ nhìn Đăng Dương cảm động. Hoàn toàn xa lạ mà anh ân cần chăm sóc cô rất chu đáo. Không phải chỉ ở cương vị một bác sĩ lo cho bệnh nhân,Cát Thơ thấy Đăng Dương đối với cô như một người thân, một người anh.Đăng Dương pha sữa cho Cát Thơ uống và bảo:- Để anh nhờ chị phụ bếp nấu cháo cho em.Cát Thơ lắc nhẹ:- Cám ơn anh. Em không ăn được đâu. Em sợ ói lắm.- Ăn cho cho chóng khỏe. Anh bảo đảm em sẽ không ói nữa đâu.Nhờ sự chăm sóc của Đăng Dương, Cát Thơ đã bình phục.Chuẩn bị một bộ mặt tươi tỉnh, Cát Thơ trình diện glám đốc mới tên Mikha- nốp.Mi- kha- nốp - giám đốc người Nga còn khá trẻ, ngồi nơi bàn làm việc chưa ngẩng đầu lên. Cát Thơ có thời gian quan sát sếp.Tuy Mi- kha- nốp ngồi nhưng Cát Thơ biết anh có vóc dáng cao to. Người Nga thuộc châu Âu mà. Tất nhiên cao lớn hơn người Việt rồi.Gương mặt Mi- kha- nốp khá ấn tượng. Đôi mắt to xanh biếc ẩn dưới đôi mày rậm, chiếc mũi cao thon gợi cảm, đôi môi mím lại khi làm việc.Bỗng Mi- kha- nốp ngước lên. Ánh mắt xanh lam chiếu cho Cát Thơ một luồng điện sáng quắc.Cát Thơ chợt nhớ ra và thật sự bối rối. Chẳng biết đối thoại với Mi- kha- nốp bằng ngoại ngữ gì đây? Nếu là tiếng Nga thì chết! Liệu Mi- kha- nốp có nóiđược tiếng Việt không? Nếu được thì tốt biết bao. Cát Thơ rất sợ phải dùng ngôn ngữ bằng tay. Cô khó có thể dùng tay để diễn tả ý mình được.Đáp lại Mi- kha- nốp bằng tia nhìn thẳng thắn, Cát Thơ ngồi yên, tay để trên đùi thăm dò, chờ đợi ...Một câu hỏi ngắn gọn cất lên:- Cô cần gì?Ồ! Mi- kha- nốp nói được tiếng Việt. May quá!Mừng rỡ, tự tin, Cát Thơ nhẹ nhàng trả lời:- Thưa giám đốc, em ... em ...Trời ạ! Cát Thơ lại lúng túng không điều khiển được lời nói. Có lẽ tại ánh mắt xanh cứ chiếu vào Cát Thơ nửa như nhạo báng, nửa như khó chịu.Cát Thơ cố trấn tĩnh. Mình xin việc mà, được hay không thì thôi, có gì phải sợ. Giám đốc cũng là con người dù là người Nga. ...

Tài liệu được xem nhiều: