11h 45, nó liếc cái điện thoại và nhấp nhổm. Năm phút nữa. Nào, tập trung vào, những lời cuối bao giờ cũng tóm ý và gợi mở cho bài học. Tai căng hết công suất, tay ngoáy lia lịa. 11h 49. Nó bắt đầu nhẩm, sáu mươi, năm chín, năm tám..., bốn, ba, hai. Teeenggg... Lớp nhốn nháo. Hơn chín mươi con người đứng dậy chào thầy. Thầy vừa quay lưng, nó phóng ra khỏi chỗ. Nó không nhớ là đã va phải bao nhiêu đứa khi lao xuống bốn lần cầu thang. Thoắt cái, nó đã sẵn sàng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng mưa con gáiNắng mưa con gái11h 45, nó liếc cái điện thoại và nhấp nhổm. Năm phút nữa. Nào, tậptrung vào, những lời cuối bao giờ cũng tóm ý và gợi mở cho bài học.Tai căng hết công suất, tay ngoáy lia lịa.11h 49. Nó bắt đầu nhẩm, sáu mươi, năm chín, năm tám..., bốn, ba,hai. Teeenggg... Lớp nhốn nháo. Hơn chín mươi con người đứng dậychào thầy. Thầy vừa quay lưng, nó phóng ra khỏi chỗ. Nó không nhớlà đã va phải bao nhiêu đứa khi lao xuống bốn lần cầu thang. Thoắtcái, nó đã sẵn sàng trong nhà xe. Kia rồi, chiếc xe đạp màu xi. Nónhìn trước nhìn sau. Xìììììì... xìììììì... xìììììì... Ok! Xong! Nó thủng thẳngđi đến chỗ con mini Nhật xanh dương của mình. ***Khi quay ra cổng, nó vờ lóng ngóng lau lau vết phấn trên yên xe cho đếnkhi chủ nhân của ngựa sắt màu xi bơm xong xe. Chiếc mũ lưỡi trai chụpngược trên đầu, kính nâu, khẩu trang, nó phốc lên yên, phi thẳng về phíatrước. Chắc chắn rằng màu xi đang lặng lẽ theo sau nó. Nó tủm tỉm cười,tâm hồn na na na... nhịp điệu bản Why của Tyggy mà nó cực thích.Standing beside youWishing youd alwaysbe close to meAnd how can I tell youEvery night I see youin my dreamsBelieve meDont be meI would never let yougo... ***Ngày thứ sáu của tuần ba kể từ khi chiến tranh lạnh. Màu Xi là kẻ châmngòi. Ai bảo dám biêu xấu nó trước mặt tụi bạn. Rõ ghét! Không giậnkhông xong. Mặc cho Màu Xi năn nỉ ỉ ôi, hết trìu mến, ngọt ngào lại hùnghồn thề thốt, từ giờ tớ không như thế nữa. Nó lạnh băng. Vẫn chưa quêncái cảm giác bị phản bội niềm tin và lòng mến quý. Ấm ức lắm. Đó khôngphải là lời xin lỗi đầu tiên mà Màu Xi nói với nó. Kiểu này, nó mà càngnhân nhượng, Màu Xi càng lấn tới. Lần thứ hai rồi. Nó không ngốc nữađâu.Rốt cục tớ phải ra khỏi cuộc sống của cậu? Màu Xi dí mũi gươm vào nóbằng một câu hỏi. Đồ khờ! Cứ thích đổ thêm xăng vào lửa. Chơi gươmdao, dễ đứt tay lắm. Nó lúng túng kiểu nước đôi: Tớ đang rất bối rối và tớkhông thể nói gì lúc này. Tớ không biết nên như thế nào mới phải. Nó đãnói rất thật lòng mình. Từ trước giờ, nó là đứa ít chia sẻ với bất kỳ ai.Đứng trước tình huống khó xử, nó tự dằn vặt mình nhiều ngày, và thườngthì sau khi các cơ quan họp Quốc hội tiếp thu ý kiến, bao giờ bộ óc cũngtrao quyền quyết định cho trái tim. Đó là điều nó ghét nhất ở mình.Nó ngẫm lại những lời tâm huyết của Màu Xi, ừ, hình như nó bắt đầu quáđáng? Người ta nói đánh kẻ chạy đi... kia mà. Bỗng nhiên nó thiệt tình:Tớ biết tớ rất tàn nhẫn với cậu. Tớ là một đứa lạnh lùng. Tớ có ra gì đâu,cậu đừng thèm buồn vì tớ. Hãy quên chúng ta từng là bạn của nhau.Ừm, nếu cứ chơi với nhau mà cãi nhau như này thì buồn lắm. Nó khôngmuốn đau thêm lần nữa. Không muốn một ngày nào đó, Màu Xi sẽ thấtvọng về nó mà bỏ đi.Màu Xi ỉu xìu:Tớ sẽ đợi. Đợi cho đến khi cậu hết giận tớ và quên đi mọi chuyện. Tớ cóthể đợi bao lâu cũng được. Một tuần, một tháng hay nửa năm. Tớ sẽ đợicho đến khi cậu quay về bên tớ. Tạm biệt cậu! Im lặng.Từ giờ, sẽ không ai chọc ngoáy nó nữa. Bạn nó bảo, con gái thì nên ích kỷmột chút. Hãy sống cho chính mình và đừng thèm quan tâm đến cảm giáccủa người khác. Nếu thế thì nó đâu còn là nó nữa?! Mấy hôm nay Màu Xiđến lớp, ngồi lặng lẽ một góc, lặng lẽ chép bài, lặng lẽ đi về. Đôi lúc cóngọ nguậy trêu chọc mấy đứa con gái.Nó thường nhìn cảnh đó và cười thầm: Con trai giống nhau cả. Bị con gáigiận thì kêu buồn. Nhưng con gái vừa quay lưng đã thản nhiên vui đùa vớicon gái khác. Không tin được mồm con trai. Đã thế thì thôi luôn cho bõghét! Nó hậm hực. Lần này là chiến tranh băng giá. Nó vui vẻ, hồn nhiênvới tụi bạn, cả trai lẫn gái, nhưng chỉ cần Màu Xi xuất hiện là nó im tịt, ngụý cái thông điệp: Nhìn cái mặt cậu, tớ đã thấy ghét rồi! Mất cả hứng!Tuần ba. Màu Xi vẫn lầm lì lướt qua nó như đi qua gió. Con trai gì giậndai! Nó biết thừa nó là người giận, nhưng thái độ của Màu Xi khiến nó tưduy ngược lại. Trước đây, mỗi buổi tan trường, đôi xe đạp song song, nóvà Màu Xi với đủ chuyện trên trời, dưới biển. Giờ, nếu Màu Xi đi sau nó thìsẽ theo sau suốt đường về. Nhưng chỉ cần Màu Xi lấy xe ra trước thì mấthút, nó không tài nào lần ra dấu. Đó là lý do khiến nó luôn tìm mọi cách đểMàu Xi chậm chân hơn nó sau giờ học.Điều duy nhất tớ muốn cậu làm cho tớ: DONT BE SAD! Chỉ có như vậy,tớ mới hết day dứt vì những gì đã qua. Dù tớ biết, không phải lỗi của tớ,nhưng cậu buồn là vì tớ. Tớ không muốn nhìn cậu buồn như vậy, dù thếnào đi nữa.Mai thi môn Triết, môn học nó cực thích nên ôn tập khá nhàn. Nó gửi đi tinnhắn ấy bởi không muốn Màu Xi vì nó mà ảnh hưởng tinh thần học tập.Một giờ, hai giờ..., cả buổi tối, điện thoại im lìm. Đồ ngốc! Cậu là ai chứ?Ngay khi tớ còn ...