Đã có chút gió chớm thu, nó đến gặp Hoàng như một thói quen. Nó bỗng chạnh lòng nhận ra: Hoàng gầy đi nhiều hơn trước. Có lẽ tại mùa thu, cái gì gắn với mùa thu cũng mỏng manh và leo lét như vậy. Nó rón rén bước lại gần Hoàng, hù một cái khiến gã giật bắn mình. Quay lại lườm, dứ dứ nắm đấm về phía con bé,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng nhàn nhạtNắng nhàn nhạt, cơn mưa cuối mùa ẩm ương sáng nay đổ ập xuống khiếnmọi thứ trở lên sạch sẽ và trong lành đến lạ.>> Thằng nghiện (1)Đã có chút gió chớm thu, nó đến gặp Hoàng như một thói quen. Nó bỗng chạnhlòng nhận ra: Hoàng gầy đi nhiều hơn trước. Có lẽ tại mùa thu, cái gì gắn với mùathu cũng mỏng manh và leo lét như vậy. Nó rón rén bước lại gần Hoàng, hù mộtcái khiến gã giật bắn mình. Quay lại lườm, dứ dứ nắm đấm về phía con bé, Hoàngnạt nộ:- Con ranh! Chán sống hả?Nó ríu rít khoe:- Xem này!Nó xòe hai bàn tay trắng nõn, cười tít mắt:- Móng màu cà phê, tóc màu cà phê, mắt màu cà phê, à đây, mũ màu cà phê nữa.Chất chưa?Hoàng phì cười trước sự ngộ nghĩnh của nó, châm chọc :- Chất rồi. Chất như cục đất. Mày cuồng cái màu này à?- Đẹp mà.Nó vẫn không rời mắt khỏi bộ móng mới, ngắm một cách trìu mến nhưthể bà mẹ trẻ với đứa con nhỏ. Nó lẩm bẩm:- Ít nữa em sẽ mua xe màu cà phê, laptop màu cà phê, xây một cái nhà sơn màu càphê và nếu thất nghiệp thì sẽ mở một tiệm cà phê... Nghe được đấy nhỉ?Hoàng bỗng nhìn thẳng vào mắt con bé. Quả thật, mắt nó nâu, lạ thường. Cái màunâu yếu ớt, vàng vọt, lúc nào cũng ánh lên cái vẻ tinh ranh lém lỉnh nhưng khó màbiết được, nó đang che giấu những gì sau đôi mắt ấy.Hoàng buột miệng:- Màu cà phê... Có chút ngọt của sữa nhưng chẳng ai phủ nhận được vị đắng vốn dĩcủa nó.Nó ngây ngô hỏi lại:- Thế thì cuộc đời em cũng sẽ đắng ngắt như cà phê, hả anh?- À...Hoàng như sực tỉnh. Gã không muốn gieo rắc vào đầu con bé thêm một chút nàonữa những nỗi buồn xa xăm.- Màu mắt rất đẹp, hiếm nữa. Mày đúng là thuộc loại thú quý rồi.- Trêu em!Nó nhăn mặt.Con bé cúi mặt, thì thầm:- Ai cũng nói mắt em nhìn buồn lắm, anh ạ!Hoàng im lặng, điều đó không sai nhưng gã chẳng thể đồng tình với con bé. Đôimắt ươn ướt, mênh mang như quả cầu pha lê tiên đoán trước tương lai của nó, có gìđó u sầu và ảm đạm. Gã bỗng phá tan sự im lặng ngột ngạt đáng sợ, giật chiếc mũlưỡi trai trên đầu nó, mắng:- Con gái mà đội mũ này à? Chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Tịch thu!Nó gào lên thống thiết:- Không! Mũ màu cà phê của em! Trả lại đây...Nó đuổi Hoàng chạy vòng quanh cái hồ nhỏ xíu, bao nhiêu muộn phiền, bao nhiêunỗi lo đè nén như bay biến hết. Đến khi đã mệt nhoài, nó chẳng ngại vết bẩn,ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Sau lưng là thảm cỏ úa khô khốc trải dài và nắngmuộn làm hồng hai gò má, mồ hôi lấm tấm trên trán. Gió từ đâu ùa tới, hất tungmái tóc màu cà phê như đùa nghịch.Hoàng rút điện thoại, chộp ngay khoảnh khắc môi nó hé nụ cười xinh, hai mắt híptịt lại, cười bay tổ quốc. Hoàng để ảnh đó làm hình nền điện thoại, có lẽ chẳng cầnthêm chút công nghệ số nào, vẫn đủ rạng rỡ cả màn hình.Thu về ngày một rõ, cái chớm lạnh khiến người ta đôi lúc bất giác rùng mình. Dạogần đây Hoàng yếu hơn nhiều lắm. Gầy rộc, hai hốc mắt thâm quầng, sâu hoắm vìthâu đêm suốt sáng thức bên những canh bạc sát phạt lẫn nhau. Không đếm đượcbao nhiêu lần gã đã phải cắm xe, cắm máy, thậm chí cắm cả chứng minh thư, sổ đỏđể mưu sinh.Gã muốn bỏ nghề, muốn lắm. Gã khao khát một công việc ổn định và hợp pháp,không cần dư giả, chỉ cần đủ nuôi con nhưng không thể... Chẳng làm gì ngoài đánhbạc mới kiếm đủ tiền cho cả những cuộc hút chích đã ăn sâu vào máu. Phải! Gã làmột thằng nghiện cơ mà. Gã sợ soi gương, sợ nhìn thấy thân xác hoang tàn củamình, gã vẫn có cảm xúc và một trái tim đập chậm.Đã hơn 4h chiều, vẫn chưa ...