Sân bay Tân Sơn Nhất 8h sáng nhật ký của Tr.Anh Ngày…tháng…năm Thấm thóat cũng đã được hơn 2 tháng ở Việt nam.g tốt trong căn nhà của 2 bác ân nhân đã giúp tôi được như ngày hôm nay. Tôi và đám bạn vẫn thường tổ chức đi ăn kem,chủ nhật thì picnic ở ngọai ô. Hữu Phúc với Ngân vẫn sến như ngày nào,nhưng tôi cảm thấy H.Anh với cậu ta có gì đó quan tâm tôi đặc biệt hơn bạn bè.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nàng Quản Gia Bất Đắc Dĩ Nàng Quản Gia Bất Đắc DĩSân bay Tân Sơn Nhất 8h sáng nhật ký của Tr.AnhNgày…tháng…nămThấm thóat cũng đã được hơn 2 tháng ở Việt nam.g tốt trong căn nhà của 2 bác ânnhân đã giúp tôi được như ngày hôm nay. Tôi và đám bạn vẫn thường tổ chức đi ănkem,chủ nhật thì picnic ở ngọai ô. Hữu Phúc với Ngân vẫn sến như ngàynào,nhưng tôi cảm thấy H.Anh với cậu ta có gì đó quan tâm tôi đặc biệt hơn bạnbè. Tôi suy nghĩ nhiều rồi làm sao có thể chứ,hìhì. Dừng bút tại đây thôi,tốirồi,goodnight....7h sáng chủ nhật tại dinh thự..Tr.Anh của chúng ta đang search google trên laptop thưn êu thì bên phòng củahòang tử lạnh lùng H.Thanh.Không biết giờ cô ta đang làm gì nhỉ,không lẽ sang phòng cô ta rồi hỏi cô ta đanglàm gì-vâng,H.Thanh với IQ 3 số dương đang thắc mắc 1 chuyện siêu siêu chuốivề cô nàng quản lý riêng của mình. À không của H.Anh nữa,xin đừng ném dép au.Quay trở lại với vấn đề khó khăn của hotboy lạnh lùng của chúng ta thì.À há,có cách rồi!!!-e thật sự rất thắc mắc cách để anh gặp chị Tr.Anh đấy.*cốc cốc*mời vào.À,Tr.Anh này cô cô có thể chỉ chỉ cho t ôi tô i bài này được không-hòang tử củachúng ta đang gãi đầu lắp bắp.Okie,cậu lại đây.Dưới khuôn viên của dinh thự sang trọng,có 2 người đẹp zai và đẹp gái đang họcbài. Zoom kỉ tình hình là như thế này.Cô giảng tôi không hỉu gì hết!!!-H.Thanh cáu.Okie,tôi sẻ giảng lại là như thế này @#$%....,anh hỉu chưa-Tr.Anh vẫn nhẹnhàng.(AU: gặp e là e đá cho mấy phát r,ngta tận tình chỉ bảo mà còn cáu với chảgắt)Không hỉu,không hỉu gì hết.NÀY THẾ CÁI IQ 3 CHỮ SỐ CỦA ANH DÙNG ĐỂ LÀM TRANG TRÍ À!?!Không học nữa,chán rồi,đi với tôi.-nắm tay Tr.Anh kéo đi hết sức tự nhin.Ơ ơ,cái anh này dẫn tôi đi đâu thế.30 phút sau tại cô nhị viện Ánh Dương.*kịch*chiếc BMW dừng lại tại 1 cô nhi viện cách xa thành phố nhộn nhịp.Sao sao anh biết chỗ cô nhi viện của t ô i-đến lượt Tr.Anh lắp bắp.Cô không cần phải biết,đi nào,tôi biết cô nhớ nơi này lắm.-lại kéo tay Tr.Anh0Sơ,sơ vẫn khỏe chứ,con nhớ sơ quá-Tr.Anh ôm chầm lấy vị ni cô ngòai 40 tuổi.Trúc Trúc Anh,ta cũng rất nhớ con.2người ôm nhau khóc nức nở.Con dạo này xinh đẹp hơn hồi nhỏ nhiều nhỉ,con về khi nào thế. Mấy bé ở đây nhớcon lắm.-vị ni cô dịu dàng hỏi.Hì,con vẫn như thế mà sơ,con về được 2 tháng,mà bận quá con không thể thăm sơvà mọi nguời,mà mấy bé nhớ con lắm à,10 năm rồi con tưởng mấy bé đã quên conrồi chứ.ừm,ta không trách con. Lúc con mới đi mấy bọn trẻ cứ trông con hòai.mà con đangở nhà của Thanh à.Ơ,sao sơ biết cậu ta tên Thanh.Con quên rồi à,Thanh là cậu bé lúc nhỏ hay đi cùng với người phụ nữ nhà họNguyễn ân nhân con đấy. Hồi đó,con vẫn thường rủ cậu bé leo cây đấy.Ơ,là cậu ta thật sao sơ-Tr.Anh bàng hòang....10 năm trước cô nhi viện Ánh DươngHihihi,nhìn cậu kìa,con trai gì mà nhát thế-cô bé xinh xắn đang chọc 1 cậu bé đángyêu khác.Cậu cậu,được lắm,tớ làm cho cậu xem-cậu bé leo lên cây.*bịch*á á á-cậu bé đáng yêu rớt xún.Cậu có sao không,chảy máu rồi này-cô bé xinh xắn lo lắng.Tớ không sao đâu,cậu đừng la tóang lên như thế chứ.Không gì mà không chảy máu rồi nè-cô bé bắt đầu ứa nước mắt.Cậu không được khóc,khóc xấu lắm.Ừm không khóc nhưng cậu phải đi băng lại vết thương đi.Ngày hôm sau….Yaaaa,cậu đứng lại xem nàoKhông tớ không đứng lại đâu,lêu lêu.2 cậu bé,cô bé lại rượt đuổi nhau đến ngày cô bé đi Anh.Tớ sẽ trở lại,hãy tin tớ.Cậu không được đi.2 cô cậu bé khóc nấc lên,rồi từng ngày từng ngày qua cậu bé vẫn đến cô nhi việnvẫn chờ đợi cô bé trở về.Nàng Quản Gia Bất Đắc DĩTr.Anh giật mình quay về hiện tại,rồi nhìn về phía Thanh,hèn gì tất cả các em béđều chơi với Thanh như là người anh trai ruột thịt của mình. Quẹt ngang hàng lệrơi trên khóe mắt Tr.Anh cười với vị ni cô,và lại chơi với đám trẻ. Sau 1 hồi vuichơi,Tr.Anh kéo Thanh lại hàng cây 10 năm trước.Tại sao cô kéo tôi lại đây.Cậu đừng giả vờ nữa,không lẽ cậu không nhớ đến cô bé 10 năm trước đã từng hẹnvới cậu sẽ trở về.-Tr.Anh nhìn thẳng vào mắt Thanh.Không,tôi không nhớ gì cả,tôi không biết cô gái nào cả-Thanh nắm tay lại thànhnắm đấm,nhìn sang chổ khác.Cậu nói dối-Tr.Anh ôm Thanh bật khóc. Rõ ràng cậu đã chờ tớ,và tớ đã trở về,tớvẫn giữ lời hứa ấy mà.*Thanh cũng ôm chầm lấy Tr.Anh*vì Thanh biết mình đã chờ dợi không uổngcông....6h tối tại dinh thự...Này này 2 người đi đâu thế mà từ sáng đến giờ mới mò về đây thế hửh rồi cònhand by hand nữa,khai mau để nhận được sự khoan hồng của chủ tọa-H.Anh chạyra vẻ mặt rất ư gian tà.Có có đi đâu đâu-2 người giật thót,buông tay,đồng thanh.Không có chuyện gì mà biểu hiện như thế đấy hửh-h.Anh đi vòng tròn xung quanh.Em(cậu) không pảhi quan tâm-rồi 2 người bỏ lên phòng.Ơ,sao lại thế nhỉ,à-H.Anh nhếch mép như mới phát hiện ra 1 thứ rất thú vị....Phòng Tr.AnhTr.Anh đang ngồi trên giường ôm thỏ bông suy nghĩ,hmm nếu như Thanh là cậu ấythì không biết vết thương còn không nhỉ.Phòng ThanhTại sao giờ em mới biết,anh là cậu bé ngày ấy,tại sao chứ………………*cốc cốc*vào đi.Này,vạch áo cho tớ xem.Vạch áo,gì vạch áo-Thanh giật mình vì Tr.Anh nói.Không nói nhiều tớ mún xem vết thương,nhanh nhanh nào-Tr.Anh từ khi nào đãmặt kề mặt với Thanh.Nhưng nhưng.-Thanh do dự.Hay là cậu không phải cậu bé ấy-Tr.Anh gãi cằm.Ai nói ai nói là tớ không phải-Thanh tự vạch áo.Vết thương này còn đau hông-Tr.Anh chọt chọt vào vết thương nhỏ trên ngực.Đau,đau lắm cơ-Thanh cầm tay Tr.Anh đặt vào tim. Nhưng không đau bằng chỗnày đâu.Anh 2 ơi,cái áo này có phải c ủa,Aaaa,xin lỗi xin lỗi tôi không cố ý,2người cứ típtục đi ạ-H.Anh cầm áo tay đóng cửa.Quay lại với 2 nhân vật chính. Tr.Anh giật tay về.Cậu cậu đi ngủ sớm đi,mai còn đi học-Tr.Anh mặt đỏ lựng bỏ về phòng.Em vẫn đáng yêu như ngày nào-Thanh cười khì....Phòng Tr.AnhĐồ đáng ghét,đồ vô duyên,đồ chuột xấu xa,gian tà,dám lợi dụng sự ngây thơ củamình. Vừa nói,Tr.Anh vừa đánh vào con thỏ bô ...