Thông tin tài liệu:
Bội Thanh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại khóc? Mình quá vui mừng hay vì xót xa cho thân phân khi nghe bên kia đầu giây giọng nói của Mộng Hiên vọng lại? Nàng thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ mà lòng se thắt lại. Lệ nàng như nước nguồn khơi dòng tuôn chảy. Nàng muốn kềm hãm lại cũng không được. Nó vẫn tiếp tục trào ra ướt đẫm cả bờ má.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 10Chương 10Bội Thanh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại khóc? Mình quá vui mừng hay vìxót xa cho thân phân khi nghe bên kia đầu giây giọng nói của Mộng Hiên vọnglại? Nàng thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ mà lòng se thắt lại. Lệ nàng nhưnước nguồn khơi dòng tuôn chảy. Nàng muốn kềm hãm lại cũng không được.Nó vẫn tiếp tục trào ra ướt đẫm cả bờ má.Kể từ ngày cùng chàng chia tay rồi như mất biệt không còn nghe thấy chànggọi lại. Và cũng kể từ đó nàng ngẩn ngơ như thương như nhớ, như lòng quặnlên đòi đoạn, như ngổn ngang trăm mối tơ vò... Ngày nào như ngày nấy BộiThanh như kẻ không hồn hết đi lui đi tới lại vọng mắt ra ngoài trời thả hồnmình bay bổng tận đâu đâu... Những tưởng rồi đây cuộc đời sẽ khô héo đểrồi vĩnh viễn nằm xuống giữa lòng huyệt lạnh! Nhưng... Mộng Hiên lại đến.Chàng đến với nàng bằng giọng ấm cúng:- Bội Thanh! Anh muốn gặp em...- Muốn gặp em?ôi! Câu nói như một lời mời gọi. Hồn nàng như bay bổng tận chốn mây xanh,ngút ngàn với gió, hòa lẫn với mây. Ôi! Chàng! Chàng đã đến với tạ Chàngđến trong khi ta đang nghĩ đến chàng. Ta sẽ đáp lại lời mời gọi của chàng dùcó phải tan xương nát thịt. Chứ sao! Ta không thể chối từ dù có bị đày xuốngtận mười tám tầng địa ngục.Trong lúc Bội Thanh đang khóc thì bà Ngô từ trong nhà bước ra sững sờ nhìnnàng, bằng giọng run run bà khẽ nói:- Tiểu thư ơi! Vì sao mà mấy hôm nay tiểu thư buồn vậy? Phải chăng vì cậuchẳng về?- Không! Không phải vậy, vú ạ! Bây giờ tôi muốn đi phố.- Đi phố? - Bà Ngô hỏi lại - Cậu về không thấy thì sao?Lau khô những giọt nước mắt trên mặt mình, Bội Thanh đáp lại:- Đâu có phải vậy? Vú lầm rồi. Về nhìn thấy mặt tôi ông ấy đã cảm thấy khóchịu rồi.Nàng nói xong bỏ vào phòng đứng trước tủ chọn mấy chiếc áo ngắn màu tímhoa sim mặc cùng chiếc khoành hẹp khổ. Mặc xong đứng ngắm mình trongkính. Nàng nhận thấy mình tiều tụy hẳn lại. Thoa nhẹ lớp son cho làn môi đỡphần nhợt nhạt rồi phớt thêm một lượt phấn mỏng. Cũng vừa lúc đó có tiếngcòi xe ngoài cổng. Bội Thanh bỗng cảm thấy mặt mày choáng váng. Tiếng còikia không phải của Mộng Hiên mà là của Bá Nam. Bá Nam đã trở về. Tại saolại nhằm đúng giờ này?Nàng nghe thấy tiếng gót giày nện chát chúa trong vườn hoa tiến vào phongkhách. Nàng nghe cả tiếng hét của một giọng nói hách dịch dội cả vào taimình:- Vú Ngô! Bà chủ đâu rồi?- Dạ thưa ông chủ, bà chủ trong phòng ngủ ạ!- Đã ngủ chưa? Hả?- Dạ chưa bà chủ còn thức ạ!Gieo mình một cách nặng nề xuống ghế:- Rót ly nước! Báo đâu? Nhà cửa gì mà lạnh như cả một khối băng thế này?Về đến nhà cũng chẳng nghe thấy ai hỏi đến một lời nào. Chắc tiểu thư củabà không muốn tôi vác mặt về đây nữa phải không?Nói đến đây Bá Nam quay mặt vào bên trong gọi lớn:- Bội Thanh! Bội Thanh à!Vừa ra đến cửa đã nghe thấy mùi rượu xông lên nồng nặc khiến Bội Thanhnhư bị dội lại trân trối nhìn chồng!Bá Nam đăm đăm nhìn vợ đôi mắt chàng như bốc lửa?- Lại đây! Lại đây! Tôi bảo.Bội Thanh vẫn đứng bất động không một tiếng trả lời.- Cô có nghe tôi bảo gì cô không? Nào tôi có ăn thịt ăn cá gì cô đâu mà sợ hãivậy.Nàng như cái máy chậm rãi bước đến bên chồng và vẫn giữ thái độ im lặnggần như vừa khinh bỉ vừa bất cần.- Tôi hỏi cô há! Tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi thì y như cô có ý lẩn trốn? Tôicó bao giờ bạc đãi cô không? Tôi nghĩ rằng chưa bao giờ có như vậy. Tôikhông bao giờ được nhìn thấy cô cười dù chỉ là một nụ cười nửa miệng.Chẳng lẽ tôi cưới cô về đây để suốt cuộc đời được mang đi triển lãm cái bảnmặt sầu thảm đó hay sao?- Vâng! Anh nói đúng.- Tôi nói đúng.- Quả vậy! anh đã giết cả cuộc đời tôi rồi.Bá Nam hừ giọng trong mũi nói lớn:- Phải! Tôi biết rõ là chẳng bao giờ cô thích tôi. Ôi! Cô chỉ là một loài độngvật có dòng máu lạnh.Bội Thanh cắn nhẹ vào vành môi mình và vẫn yên lặng đứng ở một chỗ. Sựyên lặng làm cho Bá Nam càng thêm bực tức...- Thế nào? Cô câm rồi à?Vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn giữ được thái độ từ tốn:- Anh muốn tôi nói? tôi chẳng có gì phải nói cả!Bá Nam giận uất lên đến đỏ cả mặt mày:- Cô nói gì? Tôi cấm cô không được nói với tôi như vậy nữa. Liệu cô có muốntôi dùng băng keo bịt mồm cô lại không? Hừ! Liệu mà giữ hồn!Đôi mắt Bội Thanh rớm lệ nhìn thẳng vào mặt chồng.- Anh uống rượu vào cho say sưa để rồi về nhà hạch sách nguyền rủa vợ à?Việc anh làm tôi có bao giờ xen vào không?Hai dòng lệ từ từ lăn trên má. Hình ảnh Mộng Hiên lờ mờ hiện lên trước mặt.Anh ấy đang đợi ngoài cửa. Làm sao anh ấy có quyền vào? Người ta sẽ mãimãi đứng đó để đợi mình. Còn mình thì vẫn đứng đây với sợi dây hôn nhânràng buộc!- Bá Nam! Tôi chưa có bao giờ xen vào chuyện riêng tư anh. Tôi cũng chưa hềtrách móc than phiền anh về câu chuyện Ly Ly, Tiểu Linh hay Đại Đại gì đó...Tôi chưa hề thắc mắc về những vết son trên má, trên áo những đêm thậtkhuya khoắt anh mang về! tôi chỉ xin anh được đánh đổi lấy sự bình yên. Thếthôi!- Hả - Bá Nam trợn tròn xoe mắt tỏ vẻ ngạc nhiên - Cô đã theo dõi mọi hànhđộng tôi à? Cô lầm rồi! Tôi không bao giờ lén lút như tên trộm đ ...