Thông tin tài liệu:
Nằm trên giường nhìn lên trần nhà Bội Thanh cảm thấy lòng mình hoàn toàn vắng lạnh. Đêm nay ta không thể ra ngoài, chắc chắn "người ấy" sẽ phải vì ta mà dầm sương đứng đợi ven đường. Nhưng biết phải làm sao bây giờ, khi bên cạnh ta đang còn có sự hiện diện của Bá Nam? Với tình nghĩa vợ chồng "đồng sàng dị mộng" suốt năm năm trường, thế mà vẫn sống được cạnh bên nhau. Nàng cũng không hiểu vì tại sao nữa? ôi! năm năm với bao nhiêu đắng cay tủi nhục! Nàng phải...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 11Chương 11Nằm trên giường nhìn lên trần nhà Bội Thanh cảm thấy lòng mình hoàn toànvắng lạnh. Đêm nay ta không thể ra ngoài, chắc chắn người ấy sẽ phải vìta mà dầm sương đứng đợi ven đường. Nhưng biết phải làm sao bây giờ, khibên cạnh ta đang còn có sự hiện diện của Bá Nam? Với tình nghĩa vợ chồngđồng sàng dị mộng suốt năm năm trường, thế mà vẫn sống được cạnh bênnhau. Nàng cũng không hiểu vì tại sao nữa? ôi! năm năm với bao nhiêu đắngcay tủi nhục! Nàng phải cam lòng chịu đựng sống với người mà thể xác luônluôn cận kề nhưng tâm hồn thì diệu vợi mãi đâu đâu...Nàng giật mình tỉnh giấc, mặt trời đã lên quá chặng con sào. Nhìn lại bêncạnh thì Bá Nam đã đi từ lúc nào chỉ còn một mảnh giấy nhỏ đặt bên chiếcgối đã bị xô lệch để lại cho nàng:Bội Thanh,Anh chấp thuận theo lời đề nghị của em là sẽ nhờ luật sư nghiên cứu kỹ cáchthức ly dị sao cho quyền lợi em khỏi bị thiệt thòi. Nếu cần tối nay về ta sẽbàn thêm.Bá Nam.Lòng Bội Thanh quặn thắt. Nàng xé nát mảnh giấy nhỏ liệng vào sọt rác. Mộtcuộc chung sống giữa nàng với Bá Nam kết thúc một cách thật dễ dàng. Mỗingười rồi đây sẽ đi một nẻo đường riêng biệt. Có thật rồi sẽ như thế chăng?Bội Thanh không thể tin đây là sự thật. Lòng nàng rối tợ tơ vò ngồi sững sờtrước bàn trang điểm. Uể oải cầm lược chải lại mái tóc rối, nhìn bóng mìnhtrong gương nước mắt lưng tròng.- Nội ơi! Nếu nội còn sống thì điều này có xảy ra được không? Nội ơi! Conmuốn được nằm trong vòng tay nội để cho năm năm sầu muộn tan biến đitrong hơi ấm của người. Phải chàng ta lầm lỗi! Nếu trước cảnh huống nàycó nội ở đây để cho con dò hỏi nói xem bởi lỗi lầm nơi con hay vì tại ông caoxanh kia ghen ghét?Trong lúc miên man suy nghĩ thì bà Ngô từ ngoài đi vào:- Tiểu thư! Tiểu thư có khách...- Khách?Tim Bội Thanh đập liên hồi. Phải chăng người khách quý ấy là Mộng Hiên?Chàng đã đến với ta đúng lúc. Ta đang nghĩ đến người đây. Người đã vượtmọi trở ngại, mọi chông gai để đến với ta chăng? Bằng giọng nói thiếu tựnhiên Bội Thanh hỏi:- Ai đó? Đàn ông hay đàn bà?- Thưa, đàn ông lại có mang cả quà đến nữa?- Mời ông ta vào phòng khách.Bội Thanh vội thay áo ngủ, với chiếc áo màu tím mặc vô chạy ngay ra. Nàngđứng khựng lại khi nhìn thấy người khách quý đó là Trình Bộ Vân chứ khôngphải Mộng Hiên như nàng mong đợi.Vừa nhìn thấy Bội Thanh, ông ta đã vội đứng lên nghiêng mình lễ phép:- Dạ, chào bà.- Dạ, chào ông.Tuy miệng nói song nàng vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh:- Xin mời ông ngồi.Nhác thấy vẻ yếu đuôi và trên gương mặt dương như vẫn nói u buồn, ôngTrình Bộ Vân cảm thấy tội nghiệp cho người thiếu phụ hiền hậu này. Ôngcó linh cảm nàng sống với Bá Nam chẳng có gì là hạnh phúc.- Ông Bá Nam có nhà không, thưa bà?Bội Thanh ngồi vào chiếc ghế bên cạnh nhỏ nhẹ đáp:- Thưa không. Trời vừa mờ tinh sương thì anh ấy đã đi rồi.ông Trình Bộ Vân chợt nhìn thấy một tập sách bên cạnh chiếc ghế nơi mìnhngồi cầm lên lướt mắt đọc. A! Thì ra đó là tập Những Ngày Đã Mất mà tácgiả nó chẳng ai xa lạ đối với ông. Với nội dung tập sách này ông không tinrằng Bá Nam lại thích đọc.- Tập Những Ngày Đã Mất hay lắm! Bà cũng thích đọc à?Bị hỏi bất thình lình của một tập sách liên quan đến tác giả mà nàng quenbiết, bất giác Bội Thanh đỏ mặt e ấp đáp:- Vâng, Tôi... mới đọc đâu vài trang.- Bà biết ai là tác giả chăng?- Dạ thưa có. Tôi có gặp ông ấy tại nhà ông hôm dạ hội.Trình Bộ Vân có vẻ ngạc nhiên. Ông không rõ tại sao Bội Thanh lại biết đượctác giả bút hiệu lẫn tên thật của tác giả? Thật vậy. Chính ngay những ngườibạn rất thân với Mộng Hiên cũng không ai biết ngoại trừ chỉ có ông. Ông cảmthấy có cái gì đó? Song Trình Bộ Vân đã lấy lại tư thế của mình là đến đâyđể làm một chuyện khác còn câu chuyện kia có liên quan gì với mình?- Thưa, tôi có chuyện cần nói với ông Bá Nam. Rất tiếc hôm nay đến lạichẳng có ông ấy ở nhà. Vậy nhờ bà chuyển hộ lại.- Vâng!- Nguyên ngày qua ông ta có viếng nhà tôi cho mấy món quà đặc biệt này. ÔngBá Nam ngỏ ý muốn nhờ tôi nói hộ với cấp trên của ông ấy về việc giúp choông tiến thân trên đường hoạn lộ. Cá nhân tôi thì về hưu lâu lắm rồi. Hơnnữa việc thù tạc với mấy ông thuộc cấp kia tôi cũng chẳng mấy là thân thiết.E rằng lời nói của tôi sẽ bất thành. Vì vậy mà tôi không dám nhận. Vậy xingửi lại bà về thưa lại với ông nhà. Tuy nhiên về sự giúp đỡ tôi xin cố gắnghết mình.Bội Thanh phóng mắt nhìn món quà đang đặt trên bàn cạnh đó, rõ ràng làchiếc giò heo quay vàng ửng, một món đồ nữ trang được điêu khắc tỉ mỉ,Chắc chắn là để tặng cho Trình phu nhân. Nàng hiểu rõ đây là mấy món quàdùng để hối lộ. Đó là thói quen của chồng mình mỗi khi muôn tiến thân trêncon đường hoạn lộ. Mặt nàng nóng bừng lên. Nàng cảm thấy xấu hổ chochồng. Ôi! Tại làm sao Bá Nam lúc nào cũng cho tiền bạc là vạn năng và cóthể mua được tất cả cái gì mình muốn?- Dạ! Thưa Trình tiên sinh! Tiên sinh cứ để lại khi nào anh ấy về tôi sẽ nóilại.Vẻ ngượng ngùng của Bội Thanh khiến cho ông Trình Bộ Vân ái ngại.- Tôi ...