Thông tin tài liệu:
Sự thay đổi đột ngột của Bội Thanh làm cho Bá Nam không khỏi nghi ngờ. Từ một cái xác không hồn lúc nào cũng có vẻ buồn thảm, bỗng dưng tươi tắn hẳn lên. Da mặt nàng trở lại hồng hào. Đôi mắt sầu thảm lúc nào cũng bị chìm sâu trong màn lệ bây giờ không còn nữa, nó đã long lanh trong sáng to như hai vì sao lung linh trên trời. Sống với Bội Thanh suốt năm năm trời mọi sinh hoạt của nàng đối với chàng không mấy xa lạ. Nàng vốn dĩ là một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 14Chương 14Sự thay đổi đột ngột của Bội Thanh làm cho Bá Nam không khỏi nghi ngờ. Từmột cái xác không hồn lúc nào cũng có vẻ buồn thảm, bỗng dưng tươi tắnhẳn lên. Da mặt nàng trở lại hồng hào. Đôi mắt sầu thảm lúc nào cũng bịchìm sâu trong màn lệ bây giờ không còn nữa, nó đã long lanh trong sáng tonhư hai vì sao lung linh trên trời. Sống với Bội Thanh suốt năm năm trời mọisinh hoạt của nàng đối với chàng không mấy xa lạ. Nàng vốn dĩ là một ngườiđàn bà nhút nhát, không thích hợp với cuộc sống ồn ào, lúc nào cũng thu mìnhtrong bức tường, nay bỗng dưng tỏ ra hoạt bát yêu đời.Bá Nam đâu phải là một người đàn ông ngờ nghệnh ngô nghê? Lúc đầu chàngcòn bán tín bán nghi, nhưng càng ngày sự vắng mặt của nàng thường xuyênhơn khiến Bá Nam biết chắc chắn là đã có cái gì nơi người thiếu phụ kia!Tuy chàng không yêu Bội Thanh nhưng lòng tự ái của chàng không muốn vậtsở hữu của mình bị ai chiếm hữu. Chàng cho đó là một sự sỉ nhục. Lẽ ra BộiThanh phải quỳ xuống lạy lục van xin để được ở lại hầu hạ, nhưng trái lạinàng lại đề cập đến chuyện chia tay mỗi người mỗi ngã?Chàng cho đây là một cái tát nặng nề vào ngay mặt mình.- Được rồi! Con dâm phụ kia ơi! -Bá Nam lẩm nhâm một mình- Rồi ta sẽ dàyvò trả thù cho mày chết dần chết mòn mới được.Nghĩ đến đây hắn lại âm thầm để trên môi mình nở một nụ cười bí hiểm.Trọn cả đêm Bội Thanh không tài nào chợp mắt. Nàng nằm yên bất động.Nàng khóc đến khô cạn cả nguồn nước mắt. ánh sáng của buổi bình minh bắtđầu ló dạng. Tiếng chim ríu rít như một điệp khúc quen thuộc từ bên ngoàivọng đến. Bá Nam bỗng cựa mình. Hắn quay lại choàng tay qua sờ soạng nơingực nàng. Miệng hắn ú ớ như tuồng còn mơ ngủ.-Ly Ly em... Đại Đại.Bội Thanh nằm yên bất động như cái xác không hồn. Mắt trời cao dần. Tiếngchim ngoai trờ ríu rít càng lúc càng rộn rã. Bất thần Bá Nam đưa tay lên kéomặt Bội Thanh quay về phía mình. Nhìn đôi mắt của hắn nàng biết hắn tỉnhngủ từ lâu. Tiếng ú ớ vừa rồi chỉ là để đóng kịch với mình. Trên môi nở nụcười nham hiểm, hắn đưa mắt nhìn nàng hất hàm hỏi:- Sao đó? Ngủ có ngon giấc không?Bội Thanh vẫn giữ nguyên thái độ im lặng.- Cô không đẹp tí nào. Cô nên biết người con gái tỉnh dậy cần phải có vẻ mátmẻ mỹ miều đâu có phải khô cằn cứng nhắc như các cọng cỏ khô vô tri vôgiác thế này?Hắn vừa nói vừa cười với giọng đầy khả ố, lần tay mở các hạt nút áo làm bậttung ra. Bội Thanh không thể nào chịu đựng được nữa lên tiếng hỏi:- Liệu anh con định làm gì nữa đây?Hắm mỉm cười đưa đôi mắt đểu cáng của mình nhìn chăm chú vào ngay lồngngực no tròn của vợ rồi đáp lại:- Để chiêm ngưỡng những cụm núi đa tình của vợ mình. Không được sao?Bội Thanh nhắm nghiền mắt lại. Nàng thừa rõ ở cái xa hội á Đông việc lộttrần vợ là điều hết sức tự nhiên, pháp lý không có điều khoản nào ngăn cấmXuất giá tòng phu, phu tử tòng tử có cưỡng lại cũng vô ích. Nước mắt bấtgiác lại tràn ra lai láng, chảy xuống nhễ nhại cả mặt gối.Bá Nam ngồi nhỏm dậy bước xuống giường miệng lẩm bẩm những lời xỉ vả:- Mày chỉ là một cọng cả khô không hơn không kém. Đừng có tưởng lầm rằngmình thuôc loại cành vàng lá ngọc, sắc nước hương trời. Ôi! Mày chỉ là mộtcon đàn bà phế thải, nhớp nhúa từ thể xác đến tâm hồn. Mở mắt ra mà xem.Thằng đàn ông mà mày hãnh diện làm vợ nó đây đã từng ôm ấp trong vòng taybiết bao thân hình đẹp đẽ gấp hàng trăm ngàn lần, chứ đâu có phải loại mabùn như mày?Bá Nam nói một thôi dài cho đến khi gần ngút hơi hắn mới chịu dứt lời.Nhưng khi chợt nhìn thấy những dòng lệ tuôn trào trên đô bờ má Bội Thanh,tự nhiên lòng hắn nhũn lại, trông có vẻ bùi ngùi xúc động. Hắn như sững sờtrong giây phút chợt hiểu vẻ đẹp của Bội Thanh không phải ở chỗ thân hìnhmà thật sự nó tiềm ẩn trong tâm hồn yếu đuối của nàng. Bá Nam cảm thấy ănnăn tự trách mình quá tàn nhẫn. Hắn yên lặng quay mặt không nói thêm mộtlời nào bước vào phòng tắm.Bội Thanh ngồi dậy hững hờ đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Nàng tiênliệu rồi đây cuộc đời mình sẽ gặp lắm nỗi truân chuyên. Một con chim xanhtừ đâu bay đến đậu ven bực cửa sổ ngơ ngác đưa mắt nhìn vào bên trong.Con chim xinh xắn làm sao! Dường như nó là một con chim trống. Mỏ nó hơidài và có vẻ đen hơn. Nàng mỉm cười lẩm bẩm:- Mày đợi ai thế hả?Bá Nam thay áo quần xong ra bên ngoài dùng điểm tâm. Khác với thường lệhôm nay hắn vào phòng trở lại nhìn nàng lạnh lùng nói như ra lệnh:- Từ nay cô không được phép đi đâu cả. Phải ở nhà. Tôi về mà chẳng thấy thìchết ngay với tôi. Cô nhớ nói với bà Ngô khéo mà giữ mồm. Bằng không tôitống cổ ra khỏi nhà ngay.Sau khi Bá Nam đến sở, Bội Thanh vẫn thừ người ngồi yên trên ghế. Vú Ngôđẩy cửa bước vào trên tay bưng khay thực phẩm ăn sáng. Nước mắt bà lưngtròng:-Tiểu thư!Bội Thanh vẫn bất động:- Vú mang ra đi. Tôi không ăn uống gì đâu.- Tiểu thư cũng nên ăn một ít vào. Dù thế nào trên đời vẫn còn nhiều hy vọngtiểu thư ạ!- Tôi đã mất cả ánh sáng cuộc đời thì hy vọng làm sao còn được nữa!Nói đến đây, Bội Thanh ngồi trầm ngâm trong giây l ...