Danh mục

Nắng thôn đoài - Chương 15

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 37.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chị Kim đến lúc mặt trời vừa xế bóng. Bà Ngô bị tống ngay ra khỏi phòng. Bà loi ngoi thu dọn đồ đạc xuống nhà bếp nhường lại căn phòng cho người ở mới. Việc đầu tiên chị ra tay làm ngay trước mặt Bội Thanh được sự hiện diện của ông chủ là xông đến phía chiếc tủ gỗ đứng, mở toang ra lục lọi quần áo. Những cái nào có vẻ sang trọng bỏ sang một bên hẳn hòi, còn loại nào mà chị ta cho là quê một cục thì vứt ngay xuống sàn nhà. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 15Chương 15Chị Kim đến lúc mặt trời vừa xế bóng. Bà Ngô bị tống ngay ra khỏi phòng. Bàloi ngoi thu dọn đồ đạc xuống nhà bếp nhường lại căn phòng cho người ởmới. Việc đầu tiên chị ra tay làm ngay trước mặt Bội Thanh được sự hiệndiện của ông chủ là xông đến phía chiếc tủ gỗ đứng, mở toang ra lục lọiquần áo. Những cái nào có vẻ sang trọng bỏ sang một bên hẳn hòi, còn loạinào mà chị ta cho là quê một cục thì vứt ngay xuống sàn nhà.- Những loại đồ hủi này hãy bỏ đi. Bà chủ không mên mặc thứ rẻ tiền nàythiên hạ trong vào chẳng những khinh thường mình mà con làm mất mặt ôngchủ nữa.Bội Thanh vô cùng sửng sốt trước hành động và lời nói hỗn xược của chị hầumới. Nàng đưa mắt nhìn đống áo quần bị loại bỏ toàn những thứ mình ưathích. Từ chiếc áo tím đến chiếc áo choàng màu hoa sim đậm, chiếc quần dàiđen láng mà lâu nay vú Ngô hay chọn cho mình... đều bị vứt tung ra bừa bãi.- Không được! Chị để hết đó cho tôi.Nhưng Bá Nam đã quát lớn:- Chị Kim! Những thứ ấy tôi cho chị hết. Lấy đi mà mặc.Rồi quay lại phía Bội Thanh:- Chúng ta giàu có ăn bận phải cho ra hồn.- Anh thật tàn nhẫn!- Hữ! Cô thuộc loại nhỏ nhen, tiếc của. Cô muốn làm mất sỉ diện thằng nàyphải không?Rồi chuyển sang chuyện khác, Bá Nam nói như ra lệnh:- Đêm nay đi dự dạ hội. Cứ tối thứ sáu nào nhà ông Trình Bộ Vân cùng có dạtiệc, vậy bắt đầu ngay từ tuần này cô phải đi dự với tôi.Bội Thanh hốt hoảng:- Không!Nàng thừa biết đó là dụng ý của Bá Nam. Hắm muốn thừa dịp này để dò tìmkẻ tình địch. Nàng lâu nay ít giao du với ai, vậy kẻ đó đối với Bá Nam rất dễnhìn thấy.- Không! Nhất định tôi không đi dự đâu. Vả lại họ đâu có mời chúng ta?- Dự tại nhà ông Trình Bộ Vân thì không cần phải có thiệp mời. Cô đến đó đểquen thêm một số người nữa. Biết không?Bằng giọng yếu ớt Bội Thanh tiếp tục phản đối:- Tôi không đi đâu cả!- Không đi cũng không được. Chị Kim, sửa soạn ngay y phục cho bà chủ đi dựdạ hội đêm nay.- Vâng!Và lẹ lành như con sóc, chị Kim thoăn thoắt cầm chiếa áo dạ hội màu đỏchoét đứng ngay sau lưng nàng:- Thưa bà chủ! Đây mới đúng là màu áo của một thiếu phụ còn son trẻ. Bàchủ mặc vào sẽ thấy mình lộng lẫy chằng khác một bà hoàng.Thế là Bội Thanh không thể không đi dự được. Nàng ngồi ngay ở góc phòngtiệc mà lòng lo sợ. Tuy nhiên, mắt nàng cứ dớn dác nhìn tứ phía để chờ xemsự xuất hiện bất ngờ của Mộng Hiên.- Không! Mộng Hiên đừng đến. Nguy hiểm lắm. Hắn đã nghi ngờ.Bội Thanh lẩm bẩm như vậy. Nhưng mắt vẫn dớn dác nhìn. Biết đâu bất ngờchàng xuất hiện thì hay biết bao. Mấy hôm nay mình không gặp? Đây là bữaăn tự mình lấy phần, nên khỏi phải bị áp đặt ngồi vào một chỗ nhất định. BáNam loanh quanh bên đám bạn bè, mãi tít đầu xạ Chỉ có riêng nàng là ngồi xoro ở một góc vẻ mặt hiện lên nỗi buồn bã u sầu. Nàng muốn trốn lánh tất cảmọi người để được yên thân.ông Trình Bộ Vân đến ngồi cạnh bên nàng. Ngay từ lúc đầu khi Bội Thanhcùng Bá Nam vào ông đã lưu ý rồi. Vẻ tư lự của nàng không thoát khỏi mắtông.- Bá Nam phu nhân sao ăn ít thế?Bội Thanh có vẻ ngượng ngập:- Dạ. Thưa bấy nhiêu đủ rồi ạ!- Thôi! Bà đừng giấu tôi - Ông Trình Bộ Vân vừa cười vừa nói - Tôi nhìn thấybà đã ăn gì đâu?- Tôi ăn chút chút thôi! - Bội Thanh đáp lại thật khẽ.- Tại làm sao? Thức ăn kém ngon phải không?- Dạ thưa không! Không phải thế đâu. Chỉ tại tôi có thói quen ăn được rất ít.ông Trình Bộ Vân nhìn Bội Thanh có vẻ thiện cảm:- Phu nhân không nên khách sao quá, nó mất vui đi. Np+i đây mấy người bạnthường đến chơi luôn. Họ xem nhà chúng tôi như nhà họ, vì vậy mà họ rất tựnhiên.- Thưa! Tôi biết! Nhưng tại tôi không quen đi đến chỗ đông người!ông Trình Bộ Vân cười thật lớn, giọng cười của ông có vẻ cởi mở:- Phải cố làm quen, thưa phu nhân. Phu nhân còn quá trẻ, đa phần giới trẻthường yêu thích hoạt động, bà không nên để mất đi cái tuổi vui chơi đó, cầnphải lăn xả vào làm cho lòng mình vơi đi nỗi sầu muộn.Bội Thanh mỉm cười. Nàng cười với vẻ thật chua chát! Nàng nói lí nhí trongmiệng như vừa đủ để mình nghe:-Chỉ sợ mình không đủ tư cách.- Bà lầm rồi! Chẳng có ai thiếu tư cách cả! Có lẽ đời sống của bà, bà tự khépkín lại thôi.Nói đến đây bỗng ông Trình Bộ Vân thoáng thấy bóng một người đàn ông từxa đi lại tỏ vẻ vui sướng hét lớn lên:- A! Cái thằng quỷ đến rồi! Lâu ngày quá hắn đi đâu mất dạng.Bội Thanh nhìn theo hướng ông Trình Bộ Vân vừa đưa tay chỉ. Nàng cảm thấymặt mày mình tối sầm lại.? Tim nàng như ngưng đập, biến thành mây thànhgió. Đôi tay nàng như tê cóng nhưng lòng nàng lại nóng ran lên. Bóng ngườiđàn ông trước mặt như hơi sương mờ ảo. Nàng sửng sốt không biết mất hếtbao lâu và nàng cũng không biết phải xử trí ra làm sao nữa. Cả khung cảnhbuổi tiệc, cả cái thế giới và vũ trụ bao la, cả ông Trình Bộ Vân trước mặt vàcũng cả ngay chính bản thân mình cùng đều như tan biến mất. Mãi đến lúcnàng trở về về thực cảnh thì người đàn ông đó đã đến đứng cận kề bao giờrồi.- Anh không ngờ lại có cả em đến đây nữa.Mộng Hiên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh. gi ...

Tài liệu được xem nhiều: