Thông tin tài liệu:
Sau cơn xúc động mạnh, Bội Thanh như cánh hoa ấu mỏng manh tơi tả! Gió mưa đã làm cho cành lá phải u hoài... Đưa Bội Thanh vào nhà, Bá Nam gieo người xuống chiếc ghế sofa ngồi yên bất động như pho tương đá. Gã liên miên hút hết điếu này sang điếu khác, khói thuốc bay tỏa mịt cả căn phòng. Tình hình có vẻ cực kỳ căng thẳng. Bội Thanh thì đã vào ngay phòng ngủ leo lên giường nằm như vừa để trốn tránh mà cũng vừa như chờ đợi nhận lấy bản án nặng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 16,17Chương 16Sau cơn xúc động mạnh, Bội Thanh như cánh hoa ấu mỏng manh tơi tả! Giómưa đã làm cho cành lá phải u hoài...Đưa Bội Thanh vào nhà, Bá Nam gieo người xuống chiếc ghế sofa ngồi yênbất động như pho tương đá. Gã liên miên hút hết điếu này sang điếu khác,khói thuốc bay tỏa mịt cả căn phòng. Tình hình có vẻ cực kỳ căng thẳng. BộiThanh thì đã vào ngay phòng ngủ leo lên giường nằm như vừa để trốn tránhmà cũng vừa như chờ đợi nhận lấy bản án nặng nề từ Bá Nam đưa lại.Tìm được quyển Những Ngày Đã mất đọc những dòng thơ trữ tình của BộiThanh đề nơi trang sách. Bá Nam đã thấy rõ được sự thật. Gã không ngờ mộtngười ủy mị yếu đuối luôn luôn sợ sệt như Bội Thanh lại có đủ can đảmphản bội minh. Sự giận dữ tràn dâng lên như muốn làm vỡ tung cả lồng ngực.Gã đập mạnh tay lên mặt bàn như trút cả nỗi giận dữ vào vật vô tri vô giác,trước khi trừng trị người vợ mà gã cho là thuộc loài gian dâm vô loại.- Bội Thanh! Mày sẽ chết với tao. Tao sẽ giáng cho mày tất cả những gì taocó thể làm được.Gã vừa nói vừa lảo đảo bước vào phòng ngủ. Bội Thanh vẫn còn thức. Nàngbiết Bá Nam không bao giờ chịu bỏ qua việc này. Bão táp bắt đầu đổ xuống.Gã đến cạnh giường giương đôi mắt hực cả lửa nhìn Bội Thanh đang nằmcuộn mình trong chiếc chăn bông. Công việc đầu tiên của gã là cúi xuống tốcmạnh chân ra. Bội Thanh trừng trừng mắt nhìn Bá Nam, trông nàng có vẻkhiếp sợ.Bá Nam cắn chặt hai hàm răng lại. Gã cầm mẩu tàn thuốc đang hút dở đâmthẳng vào cánh tay trắng nõn nà của vợ rồi xoáy mạnh như gã thường dụicho tắt ngấm đốm lửa nơi chiếc dĩa gạt tàn.- Mở mắt ra mà xem nó ngọt như thế nào?Bị đốt bỏng da thịt, Bội Thanh hơi co người lại, tuy nhiên nàng không hề kêulên một tiếng.- A! Mày gan lì! Giỏi lắm! Đứng đắn lắm!Gã vừa nói vừa bồi thêm hai cái tát tai làm nàng choáng váng mặt mày. Vẫngiữ thái độ gan lì nàng giương mắt nhìn Bá Nam như nhìn một con quái vật,một con dã nhân hay một con khủng long hung hãn thô bạo...- Mày nhìn gì tao? Tao đâu có phải là con quái vật?Gã vừa nói vừa đưa tay đấm vào giữa mặt khiến nàng ngã chúi xuống. Mộtdòng máu tuôn ra nơi khóe miệng, Bội Thanh có linh cảm bắt đầu từ nay nàngsẽ là cái đích cho Bá Nam hành hạ.- Đi! Đi ra ngoài mà ngủ. Từ nay không được quyền vào đây nữa. Đồ đĩ thõa!Hạ cấp...Lặng lẽ thu dọn mền gối, Bội Thanh đi ra ngoài không một tiếng than van.Bên được nhà bếp vú Ngô nghe tiếng ồn ào vội chạy lên, nhìn thấy máu menơi mặt mày tiểu thư mình, và hét lên ầm ĩ:- Tiểu thư! Tiểu thư ơi! Ai đánh đập tiểu thư như thế này?Bá Nam sững sờ bước ngay lại:- Mụ già kia! Khôn hồn xuống bếp ngaỵ Tôi nói cho mụ biết từ nay mụ khôngcó quyền bén mảng đến nơi này. Nghe chưa?Nói đến đay gã quay sang bên phòng kế cận gọi lớn:- Chị Kim! Chị Kim đâu rồi?Xúng xính trong chiếc áo ngủ màu đỏ choét, chị Kim bước vội ra:- Dạ! Thưa ông chủ gọi?- Từ nay về sau tôi giao trọn quyền cho chị thu dọn phòng này! Bà vú chỉ cóbổn phận trông coi việc bếp núc thôi.- Thưa ông chủ, vâng ạ!Vú Ngô trở về nhà bếp mà hai hàng nước mắt chảy ròng ròng. Bà Ngô thứcsuốt đến sáng. Bội Thanh cũng chẳng khác gì bà, nàng không tài nào chợpmắt. Nằm đơn độc trên chiếc sofa nghĩ đến thân phận và tương lai mờ mịtcủa mình, nàng thầm ôm mặt khóc.Bá Nam đi từ lúc mặt trời chưa đến con sào. Người hầu mới thì lúc nào cũnglẽo đẽo bên cạnh. Chị ta hệt như một tên cai ngục, mỗi lần có chuông điệnthoại là chị ta đã phóng đến cầm nghe. Bội Thanh chỉ còn cách giương mắtnhìn chòng chọc và lắng nghe trả lời của người hầu xấc xược này:- Dạ ai ạ? - Bà Bá Nam à? - Dạ bà ấy không có nhà ạ!Bội Thanh trừng mắt hỏi:- Tôi ở đây, tại sao chị trả lời như vậy?Vừa nhún vai, chị ta vừa đáp lại:- Ông chủ bảo thế, tôi làm thế.Biết có nói cũng vô ích. Bây giờ thì mọi quyền hành đều nằm trong tay kẻ hầumới.Trưa hôm nay Bá Nam về sớm hơn thường lệ. Gã dẫn theo một người đan bàcó một thân hình nẩy lửa. Người thiếu phụ này ăn vận chiếc áo lụa đỏ - màucủa Bá Nam thích nhất - bó sát người. Mặt mày của thiếu phụ này trét cảphấn son, lòe loẹt đến nỗi trông như cô đào hát bội. Cặp chân mày kẻ thậtđậm hơi xếch lên. Chiếc mũi hếch để lộ rõ ràng hai cái lỗ rỗng đen ngòm, đôimôi dày ướt át trong có vẻ dâm đãng.Tay Bá Nam quàng ngang hông cô thiếu phụ dìu vào phòng khách. Gã vừa đivừa gọi:- Cưng ơi! có khách đến chơi này em!Bội Thanh bước ra thoạt nhìn thấy đã bàng hoàng. Cơ hồ không còn đứngvững nữa.- Đến đây anh giới thiệu. Đây là Đại Đại! Người bạn gái rất thân của anh.Gã vừa nói vừa ôm chặt người đàn bà lạ mặt vào lòng, đặt môi lên định hônnói vành môi mọng ướt của nàng, nhưng bị đẩy ra:- Anh đừng có trêu chị! Tội nghiệp! Trong chị ấy hiền quá. Chị ấy rộng rãilắm đời nào đi ghen với em. Có phải thế không chị?Bội Thanh vừa quay lưng đi nhưng Bá Nam đã lên tiếng giữ lại:- Đừng đi đâu cưng! Ở lại chơi vớ anh và Đại Đại.Như một cái máy, Bội Thanh ngừng ngay lại giữ nguyên vị thế đang đứng củamình.- Không! Cưng quay mặt lại đây. Đấy! Như thế có ...