Thông tin tài liệu:
Trong lúc nàng vẩn vơ suy nghĩ thì đám bồi bàn mang đủ loại gia vị từ tương ớt, tương cà chua đến những lọ xì dầu, tiêu, hành và cả ới bột đặt ngay trước mặt bàn. Nhìn ngần ấy chứ cũng đủ làm cho nàng cuống cả lên. Bội Thanh chẳng biết loại nào dùng với loại nào cho phải cách. Chẳng những vậy nàng còn bị cái đầu gối của ông "Tân Chủ Sự" bên cánh trái cứ nhắm vào bắp đùi nàng nhún nha nhún nhẩy tấn công tới tấp. Quả cái nhà ông ngoại giao...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 2Chương 2Trong lúc nàng vẩn vơ suy nghĩ thì đám bồi bàn mang đủ loại gia vị từ tươngớt, tương cà chua đến những lọ xì dầu, tiêu, hành và cả ới bột đặt ngay trướcmặt bàn. Nhìn ngần ấy chứ cũng đủ làm cho nàng cuống cả lên. Bội Thanhchẳng biết loại nào dùng với loại nào cho phải cách.Chẳng những vậy nàng còn bị cái đầu gối của ông Tân Chủ Sự bên cánhtrái cứ nhắm vào bắp đùi nàng nhún nha nhún nhẩy tấn công tới tấp. Quả cáinhà ông ngoại giao này chẳng giống ai cả. Ông ta ân cần săn sóc nàng mộtcách trắng trợn chẳng chút nào gọi là quang minh chính đại cả. Điều làm choBội Thanh ghét cay ghét đắng là trên môi của ông ngoại giao lúc nào cũng nởmột nụ cười đầy bí hiểm. Suốt buổi tiệc ông ta tìm mọi cách để làm chochiếc khăn ăn trải trên đùi nàng rơi xuống đế có dịp tỏ vẻ lịch sự lách mìnhcúi xuống nhặt lên trao lại tận tay nàng.- Ôi! Cũng chỉ tại cái khăn mắc dịch này! - Bội Thanh tự nhủ thầm. Nó đã làmcho nàng khổ tâm không ít.Với nàng buổi tiệc đêm nay là một cực hình kéo dài lê thê như hàng thế kỷ.Nàng có cảm giác là mình đang ngồi trên cái bàn chông đầy đinh nhọn.Chiếc khăn ăn của nàng may bằng loại gấm mình trơn nên chỉ cần hơi cửđộng mạnh một chút là nó sẵn sàng rơi ngay xuống mặt sàn. Điều này khiếncho Bội Thanh suy nghĩ chẳng biết người Tây phương bày đặt làm chi cái tròtrải khăn ăn này cho thêm phần phiền toái?ông Ngoại giao hồi hưu kia thì quá già dặn trong việc tiệc tùng. Vì vậy màBội Thanh đêm nay như một con cừu non bị đặt trước họng của một con hổđói. Mặt mày nàng đỏ au cả lên vì vừa thẹn thùng vừa giận dữ.Cho đến khi chiếc khăn ăn rơi xuống đất lần thứ tư và nhà ông ngoại giaohồi hưu kia lại được dịp tiếp tục làm cái nhiệm vụ lịch sự để phục vụ ngườiđẹp, thì cũng lúc đôi mắt nghiêm khắc của Bá Nam phóng đến nhìn nàng.Hành động của Bá Nam không phải vì ghen tức mà anh ta muốn bảo ngầmcho vợ biết là nàng đã làm cho chàng mất mặt trước quan khách đêm naỵNàng thừa biết chồng mình muốn nói cái gì. Chắc chắn là những lời mỉa mai!Nào là:- Hữ! Con người sao mà quê mùa dốt nát, đến cái khăn ăn cũng không giữđược để phải rớt lên rớt xuống.Hoặc:- Đàn bà con gái gì mà ươn hèn đến như vậy!Trong lúc Bội Thanh đang bối rối lo âu thì nhà ngoại giao hồi hưu kia cứ tiếptục dùng cái đầu gối mình lấn sang vùng đùi của nàng mà mặc tình thao túng!Thế là cái khăn trải trên bắp đùi lại phải rớt xuống chân bàn. Nhưng lần nàynó không nhằm đúng hướng của lão già mà lại nhằm vào địa phận của anhchàng có vẻ ngoan hiền ngồi bên cánh phải của nàng.Bội Thanh định bụng nhặt lấy thì cũng vừa lúc chàng trai kia cúi xuống cầmlên lịch sự trao lại cho nàng mà chẳng có cử chỉ nào thất lễ cả.Bấy giờ nàng mới để ý đến vẻ mặt của chàng trai có đầy đủ tư cách này.Chàng có khuôn mặt chữ điền. Đôi chân mày dài nằm vắt vẻo như hai contằm đậm nét dưới vầng trán rộng và bóng loáng. Nhưng đến đây nàng bỗngsực nhớ lời của nội tổ mình lúc sinh thời thường nói:Chưa chồng đi dọc đingang, có chồng thì cứ một đàng mà đi nên vội chuyển quay ý nghĩ khác,thầm trách lấy mình.- Sao mà hư đốn quá lắm vậy? Chỉ cái khăn bé nhỏ cũng không giữ nổi để làmphải phiền phức cho bao nhiêu người! Bội Thanh ơi! Mày ươn hèn đốn mạtlắm!Với vị quan khách trẻ tuổi này tuy nàng không có thiện ý cũng chẳng có ác ý.Chàng ta tỏ ra được là con người có đầy đủ tư cách không sỗ sàng như nhàngoại giao hồi hưu kia mà nàng ngầm nguyền rủa là Đồ Con Quỷ Đái DầmHoặc giả Đồ Mắc Dịch!Chàng trai trẻ tuổi dùng dao cắt miếng bí tết mỉm cười nhìn nàng nói:- Kể ra dân tộc ta về phương diện ăn uống có nghệ thuật hơn nhiều. Daodùng để cắt thức ăn trong bếp. Người Tây phương thì khác. Họ thường sửdụng cả dao lẫn nĩa ngay trên bàn ăn. Tuy vậy theo tôi chẳng có gì là lạ, bởihọ mới có một lịch sử văn minh gần đây, quá mới mẻ.Bội Thanh chẳng biết phải trả lời ra làm sao. Vốn tính đã cả thẹn, nàng cốgượng cười để mặt mày đỏ bừng lên như người say men rượu mạnh. Nàngcũng tự biết mình có phản ứng quá chậm chạp, nhiều khi trông có vẻ đầnđộn. Trong lúc đó nàng nhận thấy các bà phu nhân kia người nào cũng liếnthoắng, lanh lợi, mình không tài nào sánh kịp.Chàng trai trẻ kia dường như không lưu ý đến sự lúng túng và cả thẹn củanàng. Chàng quay sang nói chuyện với người ngồi bên cạnh. Bội Thanh cảmthấy như nhẹ nhõm hẳn cả người.Trong lúc đang thả dòng suy tư thì... cái đầu gối ác ôn của nhà của nhà Ngoạigiao già hồi hưu kia lại bắt đầu tấn công trở lại. Nàng giật mình cố tránh nésang bên. Lão quan ngoại giao hồi hưu quả là con cáo già vội nghiêng đầunhìn Bội Thanh vội vã hỏi:- Bà Bá Nam! Thưa bà! Bà cần gì?Rồi không để Bội Thanh đáp lại, ông ta nói tiếp:- Có phải bà thích tương ớt không? à! Hay là... phu nhân thích tương xì dầu?- Ô! Ồ! Ồ! không... cám ơn...Nàng vừa trả lời vừa quýnh quáng tuồng như bị ai đuổi bắt suýt tí nữa tayvướng phải ly rượu làm đổ cả ra bàn ăn. Ông Trình Bộ Vân, chủ nhân củabuổi tiệc ngồi đối diện nhận thấy Bội Thanh có vẻ lúng túng bèn lên tiếng:- Có lẽ Bá Nam phu nhân mới quá bước đến tệ xá lần đầu tiên chăng?- Dạ! Da... Thưa vâng...Bội Thanh lắp bắp trả lời. Chính nàng cũng nhận thấy câu trả lời của mìnhkhông được ổn lắm.ông Trình Bộ Vân mỉm cười quay lại nhìn Bá Nam:- Chú Bá Nam ơi! Chú cần phải đưa bà xã đi dự cho nhiều lên chứ! Thế chúthành hôn được bao lâu rồi?- Dạ! được năm năm rồi! - Bá Nam gượng cười đáp lại.Nhướng cao cặp lông mày lên, ông Trình Bộ Vân tỏ vẻ ngạc nhiên. Chiếcgọng kiếng mạ vàng óng ánh dưới ánh đèn như những hạt sao lấp lánh:- Năm năm? Chú bậy lắm rồi biết không? Đã thành hôn năm năm trường màbây giờ chúng tôi mới biết. Bộ chú nhốt thím ở nhà luôn sao?Vừa nói ông Trình vừa nhìn chằm chặp về hướng Bội Thanh đang ngồi, taynâng ly rượu lên một cách thật trịnh trọng:- Thật đáng tiếc! Đáng tiếc! Lẽ ra tôi phải mời thím đến nhà tôi sớm hơn mớiphải. Vậy ly rượu này tôi xin tự phạt lấy mình rồi sau đó sẽ xin mời thím lykhác.Dứt lời, ông Trình Bộ Vân nâng ly uống cạn một hơi đoạn tự tay rót ...