Danh mục

Nắng thôn đoài - Chương 26

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 44.00 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nếu trên thế giới này có người đàn bà nào dễ tính nhất thì người dó phải là Mỹ Thuyên. Thật vậy. Nàng lúc nào cũng vô tư, vui vẻ, dễ tha thứ cho bất cứ ai đã làm phiền lòng mình. Nhờ bản tính hồn nhiên đó mà nàng chấp nhận tha thứ cho sự kiện "không thể tha thứ" cho chồng. Những ngày tháng đầu, Mộng Hiên thường ở bên cạnh vợ vỗ về, an ủi, nhưng dần dần sự hiện diện của chàng thưa thớt hẳn. Sự trở về nhà của chàng từ ba hoặc bốn lần...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 26Chương 26Nếu trên thế giới này có người đàn bà nào dễ tính nhất thì người dó phải làMỹ Thuyên. Thật vậy. Nàng lúc nào cũng vô tư, vui vẻ, dễ tha thứ cho bất cứai đã làm phiền lòng mình. Nhờ bản tính hồn nhiên đó mà nàng chấp nhận thathứ cho sự kiện không thể tha thứ cho chồng. Những ngày tháng đầu, MộngHiên thường ở bên cạnh vợ vỗ về, an ủi, nhưng dần dần sự hiện diện củachàng thưa thớt hẳn. Sự trở về nhà của chàng từ ba hoặc bốn lần trong mộttuần giảm xuống chỉ còn một vài lần. Bây giờ thì Mỹ Thuyên bắt đầu cảmthấy sự phức tạp của cảnh chồng một vợ đôi. Quan niệm trước kia của nànghoàn toàn sai lầm. Nàng đã rập khuôn theo người xưa cho rằng đàn bà congái thuộc loại trở mõ lửa ra, thưở nhỏ ở với cha mẹ, lớn lên ra đi lấy chồng,chồng chết theo con. Cái quan niệm lỗi thời xuất giá tùng phu, phu tử tùngtử, xem chồng như một mái lá để ẩn núp, để được che chở không còn tồn tạiđược nữa. Nghĩ thì vậy, song nàng không đủ bản năng để làm một cuộc cáchmạng. Vì vậy mà nàng thường sinh ra ưu tư sầu muộn.Đào Tư Hiền, một con mọt của xã hội, chỉ thích hưởng thụ mà không muốnphải đổ mồ hôi. Vì vậy mà gã thường dòm ngó đến tài sản kếch xù của MộngHiên. Thật tạo hóa sinh con người ra mà phú cho nhiền bản tính khá oái oăm.Có nhiều người thật dễ dãi với bản thân mình, tha thứ cho sự kém sút củamình, nhưng chẳng bao giờ thứ tha hoặc chẳng ganh tị với sự thành công củakẻ khác. Gã là một trong đám sâu mọt này. Đời sống của gã càng lúc càng khókhăn nên lúc nào cũng mang ý nghĩ làm sao đào cho được cái kho vàng khá tolớn đó của Mộng Hiên - người anh em bắt ngựa với mình.Mặc dù, hàng tháng Mộng Hiên có chi cho ít nhiều, song với gã còn quá ít ỏi.Lòng tham của gã anh rể vợ này quả là không đáy. Gã được một lại muốnmười, vì vậy mà chẳng khác nào như con mèo rình chuột, nếu có dịp sẽ vồ đimà ngấu nghiến. Lúc đầu được tin Mộng Hiên có vợ bé, gã tưởng đâu rằngphen này được dịp hốt trục lợi, nhưng không ngờ hắn ta chẳng ngại thủ đoạnmình, đã đem tất cả sự thật thú nhận với vợ. Điều này đã làm cho Tư Hiềnlồng lộn như một con thú dữ mất mồi. Thế là, cái mộng tước đoạt tài sản củagã không thực hiện được.Chẳng những gã chỉ tức giận thôi mà còn đâm ra thù hận nữa.Nhưng, đời nào gã chịu khoanh taỵ Đêm hôm ấy, Tư Hiền đoán biết là MộngHiên chẳng có nhà bèn đưa bầu đoàn thê tư gồm năm miệng ăn đến chơinhà cô em vợ, Đúng như gã dự đoán. Mộng Hiên đã đến vườn Thanh chỉ còncó Mỹ Thuyên đang la hét ầm ĩ với lũ trẻ. Nhìn thấy gia đình chị mình đếnthăm. Mỹ Thuyên vội đón mời vào.Bà Nhã, đánh tiếng trước bắt đầu khai hỏa:- Hắn lại... đi rồi à?Hai hàng nước mắt Mỹ Thuyên tuôn trào. Nàng nghẹn ngào đáp:- Vâng! Lúc này anh ấy it khi ở nhà.- Thế mà cô vẫn để yên sao? - Tư Hiền gằn giọng hỏi.- Chứ biết làm sao?Tư Hiền không đáp lại. Gã châm thuốc hút, đưa mắt nhìn theo làn khói bốc lêntừ nồi thuốc của chiếc píp” gã đăm đăm nhìn cô em vợ mơn mởn đào tơtrông có vẻ hấp dẫn hơn vợ mình mà sao không giữ nổi được chồng?Mỹ Thuyên nói tiếp:- Không để anh ấy như vậy cũng không được.Bà Nhã nói như hét lên:- Mỹ Thuyên ơi! Mày phải làm thế nào chứ như thế này mãi e có ngày nó bỏhẳn mày đấy. Liệu hồn!Tư Hiền cười khẩy! đôi mắt lươn ti hí của gã như nhắm hẳn lại:- Sự thật thì ngay giờ phút này coi như hắn đã bỏ đứt đi rồi. Nếu có về nămmươi phút nửa giờ là để thăm con nó. Chứ có phải nhớ nhung gì vợ mìnhđâu? Tôi nói cho mình biết... độ một năm nữa, khi đã có con cái rồi... thìchẳng bao giờ hắn mang xác về nữa cho mà xem!- Đó! Có nghe chưa? Bà Nhã hùa với chồng - Ngày xửa ngày xưa ông bàchẳng bảo Vợ chẳng bằng thiếp, thiếp không bằng gái làng chơi, mà gáilàng chơi thì không bằng... đi ăn vụng Ngữ đàn ông thì đều như vậy cả.- Này tôi nói cho bà biết, đừng có vơ đũa cả nắm. Tư Hiền này chẳng bao giờcó đâu!Gã vừa nói vừa cười nịnh vợ. Bà Nhã cũng vờ nguýt chồng:- Thôi cha nội ơi! Cha nội mà có điều kiện cùmg dám lắm.- Thế bây giờ em phải làm thế nào?- Phải ra oai mới được.- Ra oai? Ra oai là sao? - Mỹ Thuyên ngây thơ hỏi.- Trời ơi! cái con nhỏ này! Có hai con rồi mà còn ngốc quá! Làm oai là đến tổấm của chúng mà đập phá một trận tơi bờ. Đâu có phải cái thời buổi trainăm thê bảy thiếp mà e dè lo sợ?- Thôi! Làm vậy kỳ lắm! Em chẳng thích sinh sự Ồn ào đâu!- Thật ra, cho dù có đập pha, chửi bới cũng chẳng đến đâu cả. Theo tôi, mìnhđi đường lối khác chắc ăn hơn.- Đường lối gì? - Mỹ Thuyên hỏi lại:- Kinh tế.Mỹ Thuyên giương tròn mắt.- Sao gọi là kinh tế hả anh?- Cô cứ nghĩ như thế này! Chưa chắc người đàn bà kia dễ gì mà chịu lấyMộng Hiên vô điều kiện? Mộng Hiên hiện bây giờ đương ở thời kỳ dại gáihắn say mê nàng ấy như điếu đổ. Tất nhiên là phải tung tiền ra mua nhà, tậucửa, tài sản chắc chắn là phải hao hụt rồi. Xưa nay, những kẻ dại gá đềubị tán gia bại sản. Khi mà còn hai tay trắng thì... nó hết yêu ngay, tống ra khỏicửa. Liệu lúc đó cô có còn tiền không? Liệu cô có tránh khỏi bị đói khổkhông? Hai đứa con cô liệu có tránh cảnh r ...

Tài liệu được xem nhiều: