Thông tin tài liệu:
Sau biến cố tại nhà hàng Hương Tân, Bội Thanh thu mình lại nơi vườn Thanh bé nhỏ. Nàng không muốn đi đâu nữa. Với nàng, bây giờ chỉ có vườn Thanh mới là thế giới đầy thơ mộng. Chỉ có nơi đây nàng mới tìm được sự an ổn của tâm hồn. Tuy nhiên, nàng có linh cảm cuộc đời mình sắp đi vào hồi kết thúc - Kết thúc như một vởi kịch đã đến lúc hạ màn. Sự hiện diện của Mộng Hiên thưa dần. Vẻ mặt chàng càng ngày càng trầm lặmg hơn, u sầu hơn....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 29Chương 29Sau biến cố tại nhà hàng Hương Tân, Bội Thanh thu mình lại nơi vườn Thanhbé nhỏ. Nàng không muốn đi đâu nữa. Với nàng, bây giờ chỉ có vườn Thanhmới là thế giới đầy thơ mộng. Chỉ có nơi đây nàng mới tìm được sự an ổncủa tâm hồn.Tuy nhiên, nàng có linh cảm cuộc đời mình sắp đi vào hồi kết thúc - Kết thúcnhư một vởi kịch đã đến lúc hạ màn. Sự hiện diện của Mộng Hiên thưa dần.Vẻ mặt chàng càng ngày càng trầm lặmg hơn, u sầu hơn.- Có lẽ...Nhưng Bội Thanh không muốn khơi sâu thêm ý nghĩ của mình nữa. Nàng chỉmuốn sống an phận để được nhìn ánh nắng chiều hôm chan đầy trên cánh ấu.Hoặc để nhìn những buổi chiều mưa phùn lất phất trên vườn hoa trong bóngtối thật buồn. Bội Thanh đã từng xem khu vườn này hệt như cảnh trong lờiNguyệt Luyến Hoa của âu Dương Tu mà nội nàng hay đọc:Đình viên thâm thâm kỷ khởiDương liễu đối yênLiêm mộ vô trùng số...Ngọc lạc điều yên du trị xứLầu cao bất kiến Chương đài lộ- Còn gì dẹp bằng phải không anh?âm u vườn rộng mù sươngMàn đêm rủ xuống bóng dương liễu buồn!Trên yên lạc ngọc vang lừngLầu cao em đứng trông chừng bóng anh!Nhưng, bóng anh giờ đang ở nơi nào? Với anh dù không có lạc ngọc, không cóyên điêu, nhưng anh cũng đã có sẵn một bến bờ nhất định. Anh có một mái ấmgia đình. Nơi đó có tiếng cười của con trẻ, có vòng tay ấm áp của vợ hiền.Ôi! Anh ơi! Anh còn có một bức tranh tuyệt kỹ. Còn em? Bội Thanh nhắmnghiền mắt lại gục đầu lên thành cửa sổ.Bóng đêm dần buông xuống. Bội Thanh đứng yên mắt vọng nhìn ra con đườngngoằn ngoèo quen thuộc. Mưa bụi vẫn còn lất phất bay qua ngọn đèn đườngvàng vọt. Yên lặng bao trùm tứ hướng. Yên lặng như một nấm mồ nằm cheoleo giữa cánh đồng hoang dại.- Anh ơi! Em đang kêu gọi anh! tim em cũng réo gọi tên anh! Mộng Hiên ơi!Sao anh còn mãi nơi nào? Anh đang cười với người vợ ngoan hiền, với đàncon thơ dại. Em thì đang ngắc ngoải trông chờ! Em gọi anh với từng tế bàotrong cơ thể em! Tại sao anh lại hững hờ như vậy? Anh từng bảo có thầngiao cách cảm, thế mà anh vẫn chẳng biết em đang đợi chờ anh từng giâytừng phút! Anh không đến thật với em sao? Em giận anh lắm đấy... Bây giờmấy giờ rồi anh nhỉ?Thôi! Không cần anh nữa! Anh có đến em cũng để mặc anh! Đố anh dỗ dànhem được! Em đã giận anh rồi! Mộng Hiên! Anh đâu rồi? Đến với em đi! Nhaanh! Đến với em ngay trong phút giây này...Mây giăng đen nghịt cả vòm trờ. Trên mặt hồ Bích Đầm hơi sương mời đục...Thỉnh thoảng vài cánh dơi lay động trên cành...- Anh Mộng Hiên! Mộng Hiên!-oOo-Mỹ Thuyên úp mặt vào giữa lòng chồng nức nở:- Anh ơi! em đã làm tròn bổn phận của người vợ. Em dã sinh cho anh đượcmột trai, một gái. Em không bài bạc, em cũng không ngồi lê đôi mách. Em đâucó điều gì lầm lỗi mà anh nỡ bỏ bê em! Anh muốn có thêm con cái? Em sẵnsàng chiều anh. Thế anh còn muốn gì nơi em nữa? Hay là... nói đến đây MỹThuyên lại khóc lớn lên - Anh không còn yêu em nữa phải không?Mộng Hiên quặn thắt cả lòng:- Tội nghiệp cho vợ tôi! - Chàng lẩm bẩm trong miệng - Mỹ Thuyên là mộtngười đàn bà thật đơn giản. Nàng không chút toan tính... lúc nào cũng dễ mủilòng và sẵn sàng tha thứ...Mỹ Thuyên càng ngày tiều tụy. Đôi má phúng phính hồng hào của nàng nay đãtóp hẳn xuống. Nàng xanh xao thấy rõ.Chàng đối với vợ tuy không có mối tình nồng nhiệt song lại nặng nghĩa nhân.Chàng vẫn thâm tình khắng khít...- Mỹ Thuyên! anh vẫn yêu em! Anh xin thề cùng đất trời chứng kiến cõi lònganh...Tất nhiên, Mỹ Thuyên làm sao tin được? Linh cảm của người đàn bà cho nàngbiết, chàng tuy đang ở cạnh bên mình mà lòng dạ đang bay bổng tận đâuđâu... Chẳng những vậy, sự đầu độc của chị Nhã, của Tư Hiền đã nhiễm sâuvào cái trí óc đơn giản của nàng rồi! Vì vậy, nàng vẫn bị ám ảnh là mình sắpbị bỏ rơi...- Các con ơi! Các con sắp phải bơ vơ rồi! Các con sắp mất ba rồi.Từ ngày có hình ảnh Bội Thanh chen vào cuộc sống ấm êm của gia đìnhchàng, chẳng những Mỹ Thuyên khóc lóc u sầu mà mấy đứa bé con chàngcũng lịm tắt cả tiếng cười đùa nữa. gia đình chàng chìm đắm hẳn trong bầukhông khí nặng nề! Quả thật nước mắt của người lớn đã làm mất đi sự ngâythơ hồn nhiên của lũ trẻ. Chúng nó không còn tỏ vẻ vui mừng khi nhìn thấychàng trở về khi tan sở nữa. Chàng nhận thấy dường như trong ánh mắt củachúng có vẻ thù hận lại mình. Nhìn bé Phụng, Mộng Hiên thỏ thẻ:- Phụng ơi! Mai ba đưa con đi sở thú. Chịu chứ?Bé Phụng mở mắt to ra nhìn chàng, đôi mắt chẳng có tí nào hiện ra vui vẻ.- Còn má? Má có đi không?Mộng Hiên quay lại nhìn vợ. Nàng chớp nhanh đôi mắt. Hai hàng lệ tuôn trào.Tim chàng thắt lại. Chàng cảm thấy, Mỹ Thuyên trước kia lúc nào cũng cườivui, nhí nhảnh, còn bây giờ thì lúc nào cũng chan hòa nước mắt... Nàng đâu cólỗi lầm gì mà ta nỡ để cho nàng đau khổ!- Được rồi! Má cũng đi nữa...Mộng Hiên nói với vợ:- Mai em đưa hai đứa vào sở thú, chiều tan sở anh về rước đi ăn tiệm. Đượcchứ em?Mỹ Thuyên im lặng. Hai hàng lệ nàng lại tuôn trào! Nhưng đây là những giọtnước mắt sung sướng... mà bao lâu nay bị đánh mất.- ...