Thông tin tài liệu:
Mãi đến khuya, Hạ Mộng Hiên mới ra khỏi nhà Trình Bộ Vân. Chàng là người khách rời sau cùng của buổi tiệc. Mưa bắt đầu tạnh hẳn. Hạ Mộng Hiên hít một hơi dài khí trời vào đầy lồng ngực. Chàng cảm thấy tâm thần sảng khoái sau bầu không khí mát dịu này tràn ngập vào tận tim phổi mình. Mùa thu là mùa đẹp nhất của Mộng Hiên. Nhất là khi trời về đêm có sương mù đọng màu váng sữa. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 3Chương 3Mãi đến khuya, Hạ Mộng Hiên mới ra khỏi nhà Trình Bộ Vân. Chàng làngười khách rời sau cùng của buổi tiệc.Mưa bắt đầu tạnh hẳn. Hạ Mộng Hiên hít một hơi dài khí trời vào đầy lồngngực. Chàng cảm thấy tâm thần sảng khoái sau bầu không khí mát dịu nàytràn ngập vào tận tim phổi mình. Mùa thu là mùa đẹp nhất của Mộng Hiên.Nhất là khi trời về đêm có sương mù đọng màu váng sữa.Bước sang bên kia đường Mộng Hiên lên xe cho nổ máy lao về nẻo đườngvắng vẻ phía trước mặt. ánh trăng vàng vọt trải dài trên các rặng cây đượctrồng thẳng tắp ven đường lấp loáng một màu vừa vàng vừa đục. Với chànglái xe giữa đêm khuya tịch mịch như thế này là một điều thích thú. Mộng Hiênmột mình phóng đi mà không sợ bị xảy ra điều gì bất trắc. Chàng cảm thấytâm hồn mình lâng lâng nhẹ nhõm, thong thả nhả bớt ga cho xe chậm lại châmthuốc lá hút, đưa mắt vọng nhìn thành phố trong đêm đang say sưa ngủ mộtgiấc ngon lành.Mộng Hiên giữa nguyên vận tốc ở mức độ như một kẻ bộ hành thong dongngắm cảnh. Chàng có cảm nghỉ việc lái xe cũng phải cùng một quan niệmtheo nhân sinh quan của mình. Hảy thư thả mà đi. Chuyện gì phải hơn thuaphải dục tốc? Trước với sau rồi cũng phải đến.Trong cuộc sống ai cũng muốn đi tìm sự an lành.Tại sao mình lại nấn ná ở lại sau cùng tại nhà ông Trình Bộ Vân lâu như vậy?Chàng cũng không biết. Phải chăng vì sự ràng buộc giữa tình cảm riêng tửRồi chàng lan man nghĩ đến miếng đỉnh chung mà xã hội đang bon chen xâuxé. Những người sống bằng tình cảm như vợ chồng ông Trình Bộ Vân chẳngcòn bao nhiêu. Vì vậy mà tình thươg giữa con ngườ với con người như mỗingày mnột sa sút đi. Liệu đã có mấy ai như ông bà Trình Bộ Vân đặt nặng tìnhcảm hơn của cải vật chất? ôi! ít nhất ra cũng có những người như ông bà họTrình.Mộng Hiên quý mến ông bà Trình Bộ Vân cũng như hai người này đã hết lòngquý mến chàng. Thật sự ra giữa ông bà Trình và chàng còn có một mối dâyliên lạc đặc biệt khác. Mười mấy năm về trước ông bà Trình là một giảng sưở khoa luân lý nơi trường chàng theo học. Trong đám sinh viên, chàng đượcông lưu ý nhất. Ông đã muốn tác hợp giữa chàng và con gái của mình. Nhưngcuộc hôn nhân chẳng bao giờ thành tựu được. Nàng đã quá tự cao tự đại chomình thuộc hàng quyền quý cao sang cành vàng lá ngọc. Do đó mà hai ngườikhông thể đi đến chuyện thành thân.Rồi ông Trình được lệnh thuyên chuyển đi công cán ở tận Nam Mỹ. Nàng đitheo cha và sau đó lấy chồng ở nước ngoại quốc. Cùng lúc đó Mộng Hiênđang du học tại Hoa Kỳ. Thỉnh thoảnh chàng có gặp nàng nhưng lúc bấy giờnàng đã trở thành là một mệnh phụ phu nhân rất lịch lãm có cuộc sống nhưmột bà hoàng.Ngày nay thì ông Trình đã hưu trí và trở về sống tại Đài Bắc. Con cái đều ởnước ngoài. Quả ông bà giờ đây thật cô đơn. Chàng được xem như hàng concháu trong nhà. Mộng Hiên thường dành thì giờ rảnh rỗi đến thăm nom hanhỏi.Nhưng rồi Mộng Hiên lại quay về vấn đề của buổi tiệc đêm naỵ Chàng nhấnthêm ga cho xe lao vùn vụt trong đêm khuya khoắt. Lời nói của Bá Nam nhưcòn văng vẳng bên tai:- Hắn chỉ là tên trọc phú đầy mình teng mùi đồng! Nói chuyện làm gì với ngữấy!Bá Nam tưởng chàng không nghe thấy sao? Hắn đã dám bảo mình là thứ trọcphú có lắm tiền chứ chả ích lợi gì. A! Hắn ta muốn hạ nhục mình? Còn lâu.Rõ ràng hắn ta một thằng ngốc. Sống ở giữa cái xã hội này có ai dám vỗ ngựckhông cần tiền? Có ai? Chỉ mấy thằng khùng nhất trong cái hạng khùng thếkỷ... Uống nước lã, để bụng đói mà lập nên sự nghiệp sao? Không tiền thìlàm gì có cuộc sống phong lưu nhàn hạ? ôi! Chỉ có lũ ngu xuẩn nhất thế giannày mới cho những kẻ đổ mồ hôi sôi nước mắt tạo ra tiền bạc là đê hèn,nhục nhã...Nghĩ đến đây Mộng Hiên khẽ lắc đầu cho xe chạy ôm lề rồi thong thả lái đi,lẩm bẩm:- Cái xã hội này quả đáng tởm! Kẻ nghèo thì bị khinh khi còn ai giàu có làm ănnông nổi thì lại bị mỉa mai nhạo báng!Lúc vừa đến ngã tư chàng vội đạp thắng vì ngọn đèn lưu thông rực đỏ. Tiếngthắng rít lên khiến Mộng Hiên có cảm tươ(ng như dòng đời mình đi bất thầngặp phải chướng ngại ngăn cản lại. Hít mạnh cho hơi thuốc tràn đây lồngngực rồi từ từ cho dòng khói tuôn ra bằng ngã miệng, dõi mắt về phía trước.Một hàng đèn dài thẳng tăm tắp tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa như phủ lên mặtlộ lớp sơn vàng vọt. Chàng lại suy nghĩ mông lung cho rằng cái xã hội nàymất đi sự thành thật về lẽ phải. Và chàng lại cảm thấy là cả linh hồn cùngniềm suy tư vốn sẵn trời ban phát cho loài người cũng đã hoàn toàn bị tướcđoạt.Mộng Hiên cho rằng đâu phải có nhiều tiền bạc là kẻ sát nhân, là thủ phạmcủa sự chết chóc? Đôi mày chàng nhíu lại Đầu óc cực kỳ căng thẳng. Xe trờvào con đường Tùng giang bao giờ chàng cũng không haỵ Nhà chàng nơi đó.- Sắp 12 giờ khuya rồi!Chàng nhìn đồng hồ đeo tay lẩm bẩm nói. giờ này thì Mỹ Thuyên và cô ả Anhđều đã đắm hồn vào trong giấc ngủ rồi. Mộng Hiên xuống xe mở cửa ra choxe chạy vào.Muốn đến cửa trước mặt nhà phải qua khu hoa viên. Đó là một vườn xum xuêtoàn cả hoa hồng hương bay thơm phưng phúc. Những tia ...