Danh mục

Nắng thôn đoài - Chương 32,33

Số trang: 11      Loại file: doc      Dung lượng: 76.50 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Buổi sáng hôm sau, trước khi đi, Mộng Hiên dặn dò Bội Thanh: - Em ở nhà đừng buồn rầu gì nha! Chiều nay anh về trễ! - Anh bận ở sở. - Không! Anh phải đưa Tiểu Phụng đi xem hát. - Còn bé Trúc? - Trúc theo mẹ đến Tư Hiền. Hôm nay bên nhà ấy có sinh nhật của đứa nào. Tiểu Phụng không chịu theo đi. Nó đòi anh thôi! Bội Thanh tươi cười: - Anh là người cha không công bình! Em biết anh thích Tiểu Phụng hơn. - Không phải! anh yêu cả Trúc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 32,33Chương 32Buổi sáng hôm sau, trước khi đi, Mộng Hiên dặn dò Bội Thanh:- Em ở nhà đừng buồn rầu gì nha! Chiều nay anh về trễ!- Anh bận ở sở.- Không! Anh phải đưa Tiểu Phụng đi xem hát.- Còn bé Trúc?- Trúc theo mẹ đến Tư Hiền. Hôm nay bên nhà ấy có sinh nhật của đứa nào.Tiểu Phụng không chịu theo đi. Nó đòi anh thôi!Bội Thanh tươi cười:- Anh là người cha không công bình! Em biết anh thích Tiểu Phụng hơn.- Không phải! anh yêu cả Trúc nữa.- Nhưng, con gái thì ưu đãi hơn. Phải không?- Con gái thích sống cạnh cha hơn. Còn con trai thì bao giờ cũng thích mẹ.- Ai bảo anh vậy?- Thật mà!Bội Thanh hình dung khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt to tròn của bé Phụng dễthương làm sao ấy! Nàng nhớ hôm nó từ biệt, từ trong xe nhô đầu ra, kéonàng xuông hôn một cái thật kêu. Chính nụ hôn này làm nàng nhớ mãi.Bất giác Bội Thanh đề nghị:- Thế thì anh mang Tiểu Phụng đến đây với em đi.Mộng Hiên do dự:- Em muốn...- Đừng từ nan, anh! Chúng ta cùng yêu trẻ. Tại sao anh lại cấm em được cậnkề con cái anh?Một ý nghĩ thoáng quạ Nếu Tiểu Phụng yêu mến nàng và nàng cũng yêu mếnTiểu Phụng thì là một cơ hội để... Chàng mang Bội Thanh đến gặp gỡ MỹThuyên... Ta sẽ tìm cách dàn xếp cảnh được sống chung dưới một mái nhà.- Ờ! Cũng được. Tối nay anh sẽ đưa nó theo.- Nó thích gì anh? Bánh bông lan? Kẹo chocolate?- Thôi! Đừng bày vẽ. Nó chỉ là đứa bé thơ ngây, cần tình thương mà tìnhthương thì em đã có rồi.Mộng Hiên cười tiếp theo:- Anh thấy em đang muốn trở thành bà mẹ rồi.- Chỉ sợ nó từ chối!- Không bao giờ! Anh bảo đảm...Sau khi Mộng Hiên ra đi, nàng cùng vú Ngô lăng xăng lo việc bánh trái.- Cứ làm luôn mấy thứ vừa bánh vừa kẹo. Nó thích cái gì thì có cái đó.Thấy nàng bày làm nhiều thứ, bà Ngô cười:- Cô làm nhiều quá! Chỉ có mình nó thôi mà...Nhưng nàng chỉ cười không đáp lại!Mặt trời vừa xế bóng. Khí hậu trở thành oi bức. Mây đen vẫn vũ trên vòmtrời. Bỗng tiếng giông ùn ùn vang dội. Sấm nổ liên hồi! Mưa đổ xuống nhưcầm chĩnh. Kéo dài từ chiều cho đến đêm. Bội Thanh buồn bã nhìn ra ngoàitrời.- Mưa to gió lớn thế này làm thế nào Mộng Hiên đưa bé Phụng đi được?Nhưng sau đó một giờ, trong lúc ngoài trời vẫn còn vang dội tiếng mưa thìtiếng kèn xe ngoài công vọng vào. Bội Thanh vội lấy áo mưa chạy ra. Cánhcổng mở. Mộng Hiên nhìn Bội Thanh cười:- Em có thấy gì trên mặt kiếng không?Bội Thanh thật tình:- Đâu có gì?- Có chứ? Những hàng lê... trời ròng ròng chạy xuống...- Em thấy đó là những dòng thác nhỏ.Tiểu Phụng từ trong xe nhô đầu ra, nhưng mưa quá nó lại rụt cổ vào. BộiThanh mở cửa cười gọi:- Bé Phụng ơi! Lại đây, dì bế vào...Khi vào đến bên trong nhà, nó mới nhìn Bội Thanh chăm chú. Nó không biếtngười dì này khác với dì Tư Hiền của nói thế nào!Nắm tay Bội Thanh, nó hỏi một cách ngây thơ:- Di Bội Thanh ơi! Dì là chị hay em với dì Tư Hiền?Bội Thanh cười ngặt nghẽo không đáp lại:- Dì Thanh ơi! Lúc nãy xe ba đến giữa đường... mưa to ghê gớm. Chút xíu nữaxe ba chạm với chiếc cam nhông to tướng gần bằng cái nhà bếp này.Bội Thanh vội quay sang Mộng Hiên:- Thật thế hả anh?- Ừ! Nhưng nhờ ơn phước hiền lành của em nên tai nạn qua khỏi.Bé Phụng nghe có mùi thơm của bánh, lên tiếng hỏi:- Cái gì mà thơm ghê đi?- Bánh, Kẹo! Đủ mọi thứ cho con. Con có thích không?Mộng Hiên chen vào:- Được rồi! Bội Thanh! Em đi thay áo đi.Nàng đi thay áo rồi mang thức ăn ra bày từng món trên mặt bàn. Đúng là mộtbàn tiệc trà đủ thứ, đủ loại.- Trời ơi! Em tưởng bé Phụng ăn nhiều như thế sao?Nói xong, chàng xoa đầu con khẽ bảo:- Đấy! Dì Bội Thanh thương yêu con như thế đấy.Bé Phụng nhoẻn miệng cười. Nụ cười của nó khiến mọi mệt mỏi của BộiThanh tan biến cả. Nàng hết đưa đĩa này cho bé Phụng thì lại đưa đĩa bánhhoặc kẹo khác đến.Mộng Hiên vô cùng cảm động. Bội Thanh quả thật chân tình.- Em hãy để nó tự nhiên!- Được mà! Em cần phải chiều nó.Bé Phụng nhìn sang Mộng Hiên:- Ba à! Dì Bội Thanh dễ thương hơn dì Nhã. Con thương dì Bội Thanh nhưthương má vậy!Ngoài trời, mưa mỗi lúc một lớn hơn. Khu vừờn Thanh được dựng lên lưngchừng sườn núi. Nhìn xuống hồ Bich Đầm chỉ thấy một màu đen phủ kín.Cảnh vật như mờ hẳn. Bên ngoài tiếng gió rú lên từng cơn, nghe như ma hờnquỷ khốc. Tiểu Phụng quỳ trên chiếc ghế bọc nệm nhìn ra ngoài trời.- Ba ơi! Mưa lớn thế này làm sao mình về được?- Thì ở lại ngủ... với dì Bội Thanh.- Con ngại má lo quá.- Ba điện thoại về xin phép.- Còn bả Ba không về ngủ với má à? Thôi, không được đâu! Ba về con cũngvề!- Ba cũng ở lại.- Ngủ với ai?Mộng Hiên và Bội Thanh cùng cười lớn.- Ngủ một mình! cô đơn!Nó cũng quay mặt cười. Thì ra, đầu óc ngây thơ của nó nghĩ rằng ba nó cũngthích dì Thanh như nó thích.- Ba ơi! Tại sao ba không thích dì Nhã?- Bởi vì dì Nhã lắm mồm.- Còn dì Bội Thanh?- Dì Thanh hiền hòa, vui vẻ.Bé Phụng mỉm cười đảo mắt nhìn quanh phòng khách. Bỗng nó sững sờ dánchặt mắt mình vào bức ảnh mà ba nó chụp chung cùng người đàn bà đangngồi cạnh nó. Tay ba nó choàng qua vai dì Bội Thanh như đã cho ...

Tài liệu được xem nhiều: