Thông tin tài liệu:
Cái chợ buổi sáng của gia đình Mộng Hiên bắt đầu huyên náo. Các nhân vật chính của buổi chợ tinh sương này sắp nhỏ của chàng. Chúng đang chuẩn bị đến trường. Đứa lớn nhất đã lên lớp hai. Cô bé gái còn ngồi ở lớp mẫu giáo. Chỉ có mỗi việc rửa mặt, thay quần áo, tìm lấy cặp cũng đủ làm ẫm ĩ cả lên Trong khi đó Mộng Hiên vẫn còn say ngủ. Cô tớ gái tên Anh bù đầu với thức ăn sáng. Mỹ Thuyên lãnh phần trách nhiệm chăn dắt lũ trẻ. Nàng luôn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 4Chương 4Cái chợ buổi sáng của gia đình Mộng Hiên bắt đầu huyên náo. Các nhân vậtchính của buổi chợ tinh sương này sắp nhỏ của chàng. Chúng đang chuẩn bịđến trường. Đứa lớn nhất đã lên lớp hai. Cô bé gái còn ngồi ở lớp mẫu giáo.Chỉ có mỗi việc rửa mặt, thay quần áo, tìm lấy cặp cũng đủ làm ẫm ĩ cả lênTrong khi đó Mộng Hiên vẫn còn say ngủ. Cô tớ gái tên Anh bù đầu với thứcăn sáng. Mỹ Thuyên lãnh phần trách nhiệm chăn dắt lũ trẻ. Nàng luôn mồmquát tháo.- Trời ơi! Phụng! Giây cặp con bị sút mất rồi! Ấy dà! Bảo chị Anh khâu lạinhanh lên. Không khéo trễ mất.- Còn thằng Trúc. Thắt lưng đâu rồi? Khăn tay nhỏ bỏ vào bọc áo. Thầy giáobảo mang khăn theo à? Vậy thì hối chị Anh nhanh lên.- Kìa! Thôi đừng khóc nữa. Nín đi Trúc ơi! Con tìm quyển tập kiểm bài phảikhông? Phụng ơi! Giúp em một tay đi.Mộng Hiên xoay vào vên trong lấy tay bịt chặt tai lại. Không như mọi khi vìđêm qua chàng thức khá khuya nên cần phải ngủ bù thêm. Hai mắt nặng trĩumuốn mở cũng không ra. Nhưng ác nghiệt thay! Tiếng ồn ào cứ tiếp tục đổđến. Chàng không tài nào dỗ lại được giấc ngủ. Phần tiếng con khóc ầm ĩ.Phần tiếng vợ la hét đinh tai nhức óc. Phần bước chân dẫm đùng đùng của côtớ gái. Bấy nhiêu thứ cộng chung lại cũng trở thành cái chợ chồm hổm chomãi đến khi thằng Trúc bước lên xích lô ra đi học, bé Phụng ăn xong bữa cơmsáng, bầu không khí bên ngoài mới lắng dịu. Mộng Hiên định tiếp tục dỗ giấcngủ thì bỗng có tiếng chân se sẽ bước lại gần chàng. Một bàn tay nhỏ nhắnkhẽ đặt lên mũi rồi đưa xuống đôi má và cuối cùng có tiến nói nhỏ nhẹ bênbờ tai:- Ba ơi! Ba đừng quên lát nữa lấy đồ chơi chơi với con nha!Mộng Hiên cố nhướng mắt lên:- Ừ! ừ...Cô bé khẽ cúi xuống mỉm cười đoạn mang cặp bước ra khỏi cửa nói vọngvào:- Thưa ba! Con đi học...Chàng duỗi thẳng hai chân ra im lặng, Mộng Hiên yên chí là thế nào cũngđược tiếp tục vùi đầu vào chăn ngủ không còn bị quấy rầy nữa. Nhưngbỗng... có tiếng chân từ bên ngoài bước vào. Mộng Hiên thừa biết đó là vợmình. Nàng tiến đến sẽ sàng ngồi xuống bên mép giường.- Mộng Hiên à! Anh đang ngủ hay thức đó! Nếu còn ngủ thì thôi em đi ra...Nghe tiếng nói của vợ nhưng chàng cứ vờ mình đang ngủ saỵ Tuy nhiên giọngnói của nàng cứ léo nhéo phóng thẳng đến bờ tai:- Đêm qua mấy giờ anh về mà em chẳng hề hay biết gì cả. Em nghịch với lũcon mãi đến mười giờ thì mệt quá lăn đùng ra ngủ chẳng còn biết trời trănggì nữa. A! Anh Mộng Hiên nè! Đêm qua trong truyền hình có chương trình đặcbiệt, anh biết chương trình gì không? Hay đáo để! Đó là chương trình vềnhạc kịch ở Đài Loan mình. Trời ơi! Cái tên hề ai khéo chọn làm em cười đếnnôn ruột nôn gan. Thật đấy!Thấy Mộng Hiên vẫn nằm bất động, nàng lấy tay lay lay vai chồng hỏi:- Anh có nghe thấy em nói cái gì không?Mộng Hiên càu nhàu trong miệng. Những điều cần thiết để nói thì khôngnói... Cứ đem ba cái chuyện vớ vẩn ra mà lải nhải mãi.- Anh tỉnh dậy rồi đó hả. Đêm nay tụi mình đưa sắp nhỏ đi xem hát bóng nhạĐã từ lâu em có được anh đưa đi xem hát đâu?. Này... mà anh có nghe xemphim Đôi Uyên Ương chưa? Tuyệt! Tuyệt hảo! Chuyện phim được môphỏng từ vở kịch Chiêu Hưng.- Uyên ương? Uyên ương cái gì? cái con khỉ khộ Từ hồi nào mình có nghe tênvở tuồng mang cái tên con cóc con nhái ấy bao giờ? - Mộng Hiên thầm nghĩnhư vậy. Tuy nhiên chàng cũng không buồn trả lời lại vợ. Mỹ Thuyên có cáiưu điểm là hồn nhiên ít khi biết u sầu là gì? Thưở hàn vi nàng vẫn vui vẻ mặcdù có thiếu thốn đủ điều. Nàng có thể cười nói huyên thuyên trong lúc nồicơm đang sực cả mùi khê khét trên bếp lửa. Nàng chẳng tỏ ra chút gì gọi làphiền hà, thậm chí tã lót đầy cả nước tiểu của con mới sinh, nàng vẫnthường dùng miệng mình ngậm lại như đứa bé mỗi khi bị bận cả hai taỵTrông nàng lúc nào cũng như kẻ ngược xuôi, xuôi ngược. Lắm lúc chàng chỉvề những hàng động sai trái này thì nàng mới sực nhớ ra rồi cười xòa để trừ.Thế là hết có thể dường như nàng không bao giờ đau khổ hay phiền muộncả. Với tin vui nàng cũng ờ hờ đón nhận mà tin buồn chẳng khiến nàng xót xacho lắm.- Làm gì có chuyện như vậy? Anh dối em! Thôi! Thôi! Em chả tin đâu?Thế là yên chuyện. Tất cả đều trôi qua một cách nhanh chóng. Nàng khôngmuốn phải nghe thêm sự việc gì nữa. Nhưng trái lại nếu là những điều khiếnMỹ Thuyên ưu tư thì những lúc ấy y như là chàng có dịp để nghe nàng bù lubù loa khóc. Nàng khóc mùi khóc mẫn. Khóc đến nước mắt chan hòa mũi giãi.Lắm lúc Mộng Hiên nhìn cảnh tượng này tưởng chừng như Mỹ Thuyên đangsợ ngày tận thế sắp đến nơi... Chàng mỉm cười. Tính tình Mỹ Thuyên là vậy.Hiền lành. Ngây thợ Đơn giản. Mộng Hiên hiểu rất rõ tâm lý của vợ. Chàngchẳng hề mang chuyện phiền muộn nào ở bên ngoài hay ở công ty về thuậtlại cho vợ nghe bao giờ. Nhưng cho dù nàng có nghe chăng nữa cũng chẳngchả ích lợi gì. Nàng rất dễ quên mà còn chóng quên là đằng khác.Ngày nay gia đình chàng làm ăn phát đạt. Tiền của có phần dư dả nên MỹThuyên phó mặc công việc nhà cho cô tớ gái. Tuy vậy mà nàng được cái khônggiống như n ...