Thông tin tài liệu:
Sau giấc ngủ trưa Bội Thanh vẫn nằm yên đưa mắt nhìn ra ngoài trời. ánh nắng xuyên qua các tàng cây đổ xuống ven đường trông như những vì sao lấp lánh... tấm màn cửa màu đỏ nhẹ nhàng phất phới bay theo chiếu gió thoảng. Hình ảnh mái nhà xưa hiện ra lờ mờ trước mắt. Trong đó nàng đã từng sống cạnh tổ phụ mình có mái tóc bạc phơ cùng một thân hình già nữa ốm yếu. Nàng cũng đã từng sống một cuộc sống thật khiêm nhường đạm bac. Nhưng ngày nay thì cảnh nghèo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nắng thôn đoài - Chương 5Chương 5Sau giấc ngủ trưa Bội Thanh vẫn nằm yên đưa mắt nhìn ra ngoài trời. ánhnắng xuyên qua các tàng cây đổ xuống ven đường trông như những vì sao lấplánh... tấm màn cửa màu đỏ nhẹ nhàng phất phới bay theo chiếu gió thoảng.Hình ảnh mái nhà xưa hiện ra lờ mờ trước mắt. Trong đó nàng đã từng sốngcạnh tổ phụ mình có mái tóc bạc phơ cùng một thân hình già nữa ốm yếu.Nàng cũng đã từng sống một cuộc sống thật khiêm nhường đạm bac. Nhưngngày nay thì cảnh nghèo khổ đối với nàng không còn nữa? Tuy nhiên lòngnàng vẫn ray rứt. Nàng cảm thấy như mình bị mất mát. Một sự mất mát to lớnkhông thể nào tìm lại được- Nội ơi! Bây giờ nội vĩnh viễn ra đi chỉ còn lại mình con với người vú giànữa yếu đuối.Tuổi thơ trong trắng của một nữ sinh ngày nào không còn nữa. Nó đã đi vào dĩvãng. Bây giờ thì nàng đã trở thành một mệnh phụ phu nhân. Chồng nàng làmột nhà ngoại giao cũng đã đua đòi với cuộc sống xa hoa trưởng giả.Ước gì mà nội mình còn sống? Ừ! Nếu mà người con sống đến ngày nay ắtsẽ được mãn nguyện. Lúc nào nàng cũng muốn được quỳ dưới chân người đểđược nghe những lời dịu ngọt như ngày nào:- Bội Thanh ơi! Con là nguồn sống của nội.Nội ơi! Nguồn sống đó vẫn còn đây. Nhưng nội thì chẳng còn nữa. Lúc nộivĩnh viễn từ giã cuộc đời chẳng có gì để lại cho nàng ngoài người vú già vàmái nhà xưa gần như đổ nát - trong đó đầy cả các loại sách đã ngả màu vàngố... Với nàng đó là những kỷ vật quý giá còn vương cả hơi hám của người.Nàng nâng niu nó. Nhìn nó chẳng khác nào nhìn thấy hình ảnh của tổ phụmình. Nàng đã cùng vú già cẩn thận sắp xếp vào giá sách mà ngày xưa nộichắt bóp từng đồng mua nó từ một gian hàng mộc làng bên...Sau ngày Bội Thanh về chung sống với Bá Nam, tủ sách quý giá này đã bịchàng mang bán cho nhà buôn sách cũ. Chỉ có mấy tập Thập Đầu Lý... lànàng còn giữ lại được. Nhìn tuồng chữ ngoằn nghèo của tổ phụ nơi trangđầu sách bất giác Bội Thanh nấc lên nức nở. Qua màn lệ nàng cảm thấy nhưcó ánh mắt của tổ phụ đang nhìn mình oán trách.- Tại sao Bá Nam tàn nhẫn đến như vậy?Chẳng những chàng bán tống bán khứ đống sách cũ kỹ kia mà còn tính cảchuyện cho dì Ngô nghỉ việc. Nếu hôm ấy nàng không khóc sướt mướt và nếukhông có những lời lẽ thống thiết thề nguyền của vú Ngô chẳng bao giờ xarời tiểu thư thì có lẽ nàng đã phải hoàn toàn đoạn tuyệt với dĩ vãng rồi!Từ ngày tiếp tục theo hầu hạ Bội Thanh tại nhà Bá Nam, vú Ngô đã trả mộtgiá rất đắt. Cô chủ bé bỏng thơ ngây ngày nào có phần sung sướng hơn xưanhưng với bà thì công việc gấp mấy lần bề bộn, Bội Thanh nhìn thấy điềunày. Một hôm nàng rươm rướm lệ nói:- Việc làm của vú nặng nề quá... để Bội Thanh tìm thêm người phụ giúp...Dì Ngô trợn tròn mắt nói:- Tìm người phụ giúp vú? Không... Nếu tiểu thư thấy vú không làm được nhưý thì cứ cho vú nghỉ việc chứ đừng nói vậy!Chẳng phải bà Ngô muốn ôm đồm lấy mọi việc mà chẳng qua bà không muốnrời xa nàng. Lúc nào bà cũng nghĩ là Bội Thanh vẫn còn phải trông cậy nơimình chăm nom từng ly từng tí. Như trong suốt cuộc nội chiến mười mấy nămliền bà đã phải theo chân hầu hạ hai ông cháu nàng bôn đào nơi hải đảo này.Bội Thanh ở đâu là bà ở đó, có thể nói vú Ngô với Bội Thanh như bóng vớihình. Bà không hề than phiền cho dù cảnh gia đình ông cháu nàng đang hồitúng thiếu.Bên ngoài tiếng chim sẻ ríu rít. ánh nắng Thu đã biến cả vòm trời một màuvàng vọt. Bất giác nàng cảm thấy một nỗi buồn man mác ngập cả tâm hồn...Vài tiếng thạch sùng trên trần nhà chắt lưỡi.Nàng xuống giường đến bàn phấn chải lại mái tóc rồi thắt chiếc nơ màu tímhoa sim. Bội Thanh có cảm tưởng như thời mình còn là một nàng trinh nữ.Chứ sao? Nội cũng thường bảo mình chẳng khác những cách hoa ấu nở đầymặt nước hồ Tây Hồ lúc nàng còn ở tuổi bé thợ Nàng lại nghĩ đến hai tay hơigầy của mẹ mình có làng da trắng mịn. Lòng bàn tay bà đỏ như son biểu thịcho con người có tâm hồn trong sáng. Người mẹ hiền hòa ấy đã có lần mặccho nàng chiếc áo đầu màu tím - Cũng màu tím hoa sim. Lúc bấy giờ cả nhàđều thốt lên.- Xem hoa ấu đang vào nhà kìa!Nghĩ đến đây tim nàng nhói lên. Một nỗi buồn man mác xâm chiếm cả tâmhồn. Chẳng biết bao giờ những người xa xưa và cảnh Tây Hồ kia trở lại cùngtả Bao giờ? Nàng lắc đầu. Chẳng có bao giờ. Tất cả đã mất. Vĩnh viễn mấtvà ta vĩnh viễn buồn...Nàng bước ra khỏi phòng cũng vừa lúc dì Ngô đang mang chồng quần áo đãủi xong nhìn nàng mỉm cười:- Tiểu thư dạo phố?- Không! - Bội Thanh uể oải trả lời.- Tưởng tiểu thư cũng nên đi dạo một chút. Nằm nhà mãi thế này e sinh bệnh.- Bá Nam chưa về sao vú?- Chưa, tiểu thư ơi!Bội Thanh đứng tựa vào của trên mặt thoáng hiện vẻ buồn:- Vú ơi!- Cái gì tiểu thư?- Tôi vừa nằm mơ.- Mơ gì?- Mơ thấy nội về...Bà Ngô tỏ vẻ lo lắng:- Thật thế à?- Rõ ràng Bội Thanh nằm mơ thấy nội. Tay người cầm chiếc lọ hoa hứngtừng giọt nước dột từ mái nhà đổ xuống.Bà Ngô tỏ vẻ lo ngại:- Nằm mơ thấy nội tại ngôi nhà này?- Không! Tại ngôi nhà xưa nơi ngày nào vú và Bội Thanh còn ở đó.Bội Thanh vừa nói vừa đưa mắt ...